**********
Chương 713: Từ chối
Mọi người ngồi ở bên trong phòng tiếp khách, Liễu Ngoạn thấp giọng nói: “Bọn họ cũng quá khách khí rồi, xem ra, vẫn còn sự coi trọng đối với chúng ta, vừa rồi bọn họ còn không ngừng nhận lỗi.” “Bọn họ là người cực kì biết phải trái, cả xã hội này đều là những người không muốn khiến cho người ta thêm sự phiền toái vào bầu không khí.
Người phiên dịch ở một bên nói.
“Biết rõ những lễ nghi nhưng mà lại không tinh tế!” Lục Tam Phong ở một bên bổ sung nói.
“Hiển nhiên là người ta không có suy nghĩ muốn hợp tác, đám người chúng ta lại chờ ở đây, tiếp theo lại ăn thêm một bữa cơm nữa thì cũng có thay đổi được gì không?” Kim Ngọc Anh ở một bên thở dài nói: “Cuối cùng thì cũng không thể cứ liều mình chặn ở cửa như trong nước như vậy được đúng không?” “Vừa rồi đều là nói ra những hình thức thôi, kế tiếp mới là phần quan trọng.
Lục Tam Phong nhìn về phía cô ta rồi nói: “Cô ta đắn đo phòng thí nghiệm này, đơn giản cũng chỉ là lo lắng cho lợi ích của mình mà thôi, một số thứ cũng không phải rất thuận tiện để nói ở đây
Hơn mười phút sau, mọi người đi xuống lầu, Kurai Yui đã đang chờ, nửa người trên của bà ta khoác một cái áo len với những đường may thô ráp, nửa người còn lại là một chiếc váy mùa đông bằng vải lanh, trên đùi được bọc một đội tất màu da, người phụ nữ hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn thoáng qua vẫn như cô thiếu nữ “Thật sự xin lỗi, để mọi người phải đợi lâu.” Kurai Yui hơi cúi đầu giải thích nói.
"Không sao, nhưng mà với tư cách là bạn bè, cũng chỉ là một bữa ăn mà thôi, chúng ta đi thôi, nhà hàng đã chuẩn bị xong xuôi rồi.” Lục Tam Phong nói với bà ta.
“Cậu đãi sao? Thật ngại quá!” Kurai Yui có chút ngoài ý muốn nói.
“Không sao, chúng tôi cũng muốn trải nghiệm văn hóa địa phương ở đây, hơn nữa, tổng giám đốc Lục là người giàu số một ở thị trường Đại Lục, là người thanh niên có xí nghiệp xuất sắc, một trong những ngành sản xuất điện tử hàng đầu trong nước, đương nhiên là phải do anh ấy mời khách rồi." Liễu Ngoạn ở một bên mặt không đỏ tim không đập loạn xạ nói: “Tổng giám đốc Lục còn có một danh hiệu là Bill Gates của Hoa Trung, chẳng qua là tôi cảm thấy Bill Gates cũng chưa đủ để đứng trước mặt anh ấy.
Tôi nói nhiều như vậy, anh có phiên dịch được hay không!” “Vâng vâng vâng!” Người phiên dịch phản ứng lại, vội vàng đứng lên liến thoắng nói.
Sau khi Kurai Yui nghe xong thì cực kì khiếp sợ, nhìn về phía Lục Tam Phong nói: “Vâng, cực kì đáng sợ!” “Cô đừng như thế, cũng chỉ là một số tiền nhỏ, chúng ta đi thôi.” Lục Tam Phong nói chuyện rồi làm động tác xin mời, đi về phía xe.
Kim Ngọc Anh nhìn thấy vài người này thì đều ngần ngơ cả người, nhất là Liễu Ngoạn, ở trong mắt cô Liễu Ngoạn là một người thành thật và dốc lòng, người cũng đã bốn mươi tuổi rồi, nên luôn xuất hiện với hình tượng chững chạc.
Vừa rồi khi nói những lời này, vào tình huống đó, nếu như không phải Kim Ngọc Anh biết được hoàn cảnh của Lục Tam Phong ở trong nước, thì cũng không thấy lạ mà tin anh ta!
Trước kia Liễu Ngoạn quả thật là một người rất thành thật, thế nhưng dưới sự ảnh hưởng của Lục Tam Phong, thì chuyện đó đã thật sự xảy ra.
Bởi vì kinh tế xuống dốc, cơ hội nghề nghiệp ở tầng lớp thấp nhất cũng bị giảm bớt, giá cả nhà đất bị phá vỡ như bong bóng.
Một số lượng lớn người bình thường phải gánh vác một khoảng thế chấp khổng lồ trên lưng, mà giá trị của bản thân ngôi nhà đã bị chèn ép rồi, bắt đầu thúc đẩy sự tăng cường của đủ các loại hình thức kinh tế, cho dù ngày nay quán rượu cũng là một cửa hàng.
Nhà hàng này có tên gọi là Roppongi, được coi như là nhà hàng “đặc sắc” nhất ở Kyoto, diện tích lên tới ba trăm mét vuông, toàn bộ kiến trúc phần lớn được xây dựng theo kiến trúc của địa phương, thật ra đó là một chút sự thay đổi thần bí của kiến trúc từ thời Đường, phần lớn ở phía trên là nóc nhà có hình chiếc ô, ngoài cửa có một đám cô gái mặc kimono đứng tiếp khách.
Người bình thường đi ngang qua nơi này, sẽ nghĩ rằng đây là một khu bảo tàng giữ gìn kiến trúc.
Trên thực tế đây là một quán rượu với mô hình đặt lịch trước.
Xe dừng ở ngoài cửa, mấy người đàn ông đã đi tới mở cửa xe, ở ngay cửa một cô gái mặc kimono bước lên phụ trách tiếp đãi, đầu tiên là cúi đầu chào chín mươi độ, ngoài miệng thì nói hoan nghênh đã tới chơi.
Vừa xuống xe, Lục Tam Phong đã nhìn thoáng qua phong cảnh nơi này, quả thật là không sai, Kurai Yui xuống xe, cũng nghĩ tới rằng Lục Tam Phong sẽ đưa bà tới nơi này, thoảng cái có chút ngày người.
“Xin mời vào trong, tôi cũng tới nơi này để xã giao!” Lục Tam Phong khách sáo nói.
“Lục Tam Phong, nơi này thật sự đắt tiền, hơn nữa ở đây còn có những thứ cũng không quá thích hợp với tôi.
Kurai Yui xấu hổ xua tay nói.
“Không cần phải khách sáo như vậy, tôi mời khách, cử yên tâm, có thể hoàn thành đàm phán hay không thì cũng không thành vấn đề, quan trọng là quen biết và được làm bạn người phụ nữ như cô!” Lục Tam Phong đánh giá bà ta cười nói: “Con người của tôi đối với bạn bè mà là phụ nữ thì cũng thật sự rất nhiệt tình, cũng rất giống với một người anh dũng trong lịch sử, cô có biết Tào Tháo không?” “Tào Tháo sao?” Hai mắt của Kurai Yui toả sáng, liên tục gật đầu.
Lục Tam Phong biết rằng, ở đây Tam Quốc rất được hoan nghênh, rất nhiều người đều có thể có hiểu biết căn bản về Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Khách sáo với nhau một hồi lâu, mặt mày Kurai Yui hớn hở nói: “Tôi đây lập tức cảm ơn cậu Lục Tam Phong đã tiếp đãi tôi như thế này, chẳng qua là tôi còn muốn nói rằng, những thứ này cũng không có vấn đề gì với việc thu mua cả.
“Không có, không có, yên tâm tốt lắm, vào lúc tôi vừa trông thấy cô, thì như mới gặp đã thân quen.
Nhất là tên của cô, khiến cho tôi nhớ tới hai người, cũng có chút xúc động.
Chúng ta vào trước đi.
Lục Tam Phong khách sáo nói.
Không thể không nói rằng sự phục vụ ở đây rất chu đảo, khi vừa bắt đầu đi vào cửa, phía trước còn có người dẫn đường, tất cả những người phục vụ ở nơi này đều cung kính vâng lời gập người chín mươi độ, đi xuyên qua một cái hành lang dài, vào lúc tiến vào bên trong, ở trước cửa có hai cô gái đang quỳ, cầm trong tay đôi guốc gỗ, dùng tay đổi giày giúp mọi người.
Trong lòng của Lục Tam Phong cũng chỉ có thể xúc động, đối với sự chèn ép lên những tầng lớp nhân dân ở dưới cùng thì bọn họ thực sự rất tài giỏi.
“Thứ này hết bao nhiêu tiền?” Lục Tam Phong thấp giọng hỏi Liễu Ngoạn một câu “Tôi cũng không biết, chỉ là vừa nãy có sắp xếp, nói rằng tìm một nơi cao cấp nhất!” Liễu Ngoạn nói thầm: “Con mẹ nó, tôi cảm thấy cứ như bị lừa vậy!”
Kim Ngọc Anh ở một bên nghe xong muốn cười, vừa rồi còn nói rằng mình là người giàu có, cái gì người giàu nhất thị trường Đại Lục, Bill Gates cũng không đủ trình độ để gặp, hiện giờ ngược lại lại cảm thấy đau lòng cho ví tiền của mình.
Bên trong là một phòng riêng, đẩy ngang cửa ra là một