Chương 96
“Về sớm vậy? Mau để bà nội nhìn ngắm cháu gái yêu quý của mình một chút nào. Trên mặt Tống Tuyết Ly lộ ra dáng vẻ vui mừng, đi thẳng ra cửa, nói: “Ngoài trời lạnh lắm, mau vào trong nhà đi, đến bên lò sưởi ngồi cho ấm.
Ánh mắt Giang Hiểu Hiện đầy nịnh bợ vội vàng đi ra ngoài, Lục Tam Phong cũng từ tốn đuổi theo phía sau, nhìn trạng thái của những đứa con trong gia đình này, trong lòng anh thầm nghĩ, vẫn là nên ngoan ngoãn một chút, nhất là ở miền nông thôn này.
Mọi người ba chân bốn cẳng chuyển đồ vật xuống, đều là những thùng đồ lẫn lộn, đến cả thức ăn, thịt hay là thứ gì đó tương tự cũng không có. Chị dâu tháo khăn quàng xuống, gương mặt để lộ ra vẻ tang thương, ánh mắt nhìn chiếc xe hơi bên cạnh.
“Ái chà, đây là xe của ai thế? Chồng của tôi có hy vọng rồi à?” Chị dâu nói.
Mặt Giang Nhị Cẩu đầy lúng túng, anh ta đã ở cái tuổi này rồi còn hy vọng viển vông gì nữa chứ?
“Cả nhà Hiểu Nghi lái xe trở về, ngày hôm qua trở về.” Tống Tuyết Ly nói.
“Ồ.” Chị dâu đưa mắt nhìn đám người Lục Tam Phong ở phía sau, giọng nói mang theo mấy phần coi thường: “Người giống chó sao? Xe trộm được ở đầu ra đấy?”
“Chị dâu, chị nói trộm cái gì cơ?” Giang Hiểu Nghi có chút không vui nói: “Bây giờ, Lục Tam Phong tốt vô cùng, không cờ bạc nữa mà chăm chỉ làm việc.”
“Thay đổi hay không ai mà biết được, chỉ có trong lòng mình biết thôi. Nhà ta năm nay cũng không có tiền, làm ăn bình thường cũng hơn sáu triệu, có xe rồi thì cũng không thể nào chối bỏ được quá khứ chúng ta từng bán sống bán chết.” Chị dâu oán trách nói.
Anh cả Giang Đông Việt ngoài người nhìn vào cửa sổ xe một lúc lâu, rồi mới ngẩng đầu nhìn Lục Tam Phong hỏi: “Không phải trộm được à?”
“Vừa đi thuê vừa đi mượn cho một người anh em của tôi.” Lục Tam Phong có chút bất đắc dĩ nói: “Lái về thôn để giả bộ lên mặt một chút.”
“Giả bộ cái gì mà giả bộ? Cậu có gì được rồi mà giả bộ? Một nửa cái thị trấn này đều biết cậu là một người vô dụng chẳng được tích sự gì, cậu còn giả bộ làm gì?” Giang Đông Việt nói chuyện căn bản không chừa đường sống, cầm chìa khóa từ chỗ Lục Tam Phong lên, mở cửa xe, trực tiếp cầm nửa cây thuốc trong xe đi.
Người ta căn bản không hề quan tâm rằng mấy năm trước, anh ra tay vô cùng tàn nhẫn, thậm chí còn từng nói với Giang Hiểu Nghi là bỏ anh đi. Nhận ra anh là một người thông minh, có thể đưa sính lễ lớn, gả một lần thôi cũng đã có rất nhiều tiền rồi, thật là tốt biết bao.
Huống hồ, những năm nay anh đều làm ăn chân chính, lại thấy tiền sáng mắt.
“Hai đứa này thật là.” Chị dâu bất mãn nói: “Ở nhà không ai dạy dỗ à, mau vào chúc Tết ông bà nội, cô chủ đi.”
Hai đứa trẻ đọc vanh vách như học thuộc lòng: “Chúc cô sang năm mới an khang thịnh vượng, mọi chuyện đều tốt đẹp
“Năm mới vui vẻ, cô cho hai đứa tiền mừng tuổi nhé.” Giang Hiểu Nghi đã sớm chuẩn bị từ trước, móc ra hai phong bao lì xì cho hai đứa trẻ, mỗi đứa một bao.
“Chúc Tết chú đi.”
“Hả?” Lục Tam Phong không kịp phản ứng, có thể chơi như vậy được sao?
“Chúc chủ năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng”
Lục Tam Phong thấy hai đứa trẻ đi tới thật, đứng đó có hơi lúng túng nhưng chỉ có thể nhìn về chỗ Giang Hiểu Nghi, đối phương lập tức rút ra hai phong bao lì xì nữa, lúc này mới giải vây cho anh.
Lục Tam Phong hướng về phía Như Lan, nói: “Chúc Tết cậu mợ đi.”
“Thôi bỏ đi bỏ đi, cháu nó còn nhỏ, biết cái gì đâu chứ? Trời lạnh lắm, mau vào trong nhà đi.” Chị dâu vừa nói chuyện vừa đi vào trong nhà.
Mọi người cũng theo chân vào trong, Tống Tuyết Ly và Giang Nhị Cẩu vừa cầm đồ ăn lại vừa cầm bao lì xì, khác hẳn với dáng vẻ của Như Lan ngày hôm qua.
Như Lan nhìn Lục Tam Phong ẩm ức, nhỏ giọng nói: “Ba, con cũng muốn có tiền lì xì.”
Lục Tam Phong rút từ trong túi ra một cọc tiền, nhét vào tay cô bé, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, thiên nga thì không tranh giành với các ghẻ, ngoan .”
Nửa tiếng sau, lại có một chiếc xe moto dừng lại ở trước cổng, ngồi ở phía sau là một cậu nhóc khoảng sáu bảy tuổi và một người con gái khoảng mười tám đôi mươi ngồi ngay ngắn. Khác hẳn với hai người Giang Đông Việt. Trong túi của hai người họ còn có một ít kẹo và rau cải gì đó.
Anh hai tên là Giang Đông Cường, vẻ ngoài thì trông như mười tám đôi mươi, bán tạp hóa, có lúc cũng làm vài chuyện vặt kiếm thêm thu nhập, cuộc sống tương đối ổn định.
Mọi người vào trong nhà khiến cho không khí rất khách sáo. Giống như là Giang Đông Việt, Giang Đông Cường không hề nhìn thẳng vào mắt Lục Tam Phong, chỉ là phát biểu cảm nhận về chiếc xe Santana kia một chút.
Thật ra thì trước kia, nhiều nhất mỗi năm về nhà một lần, không thì còn không có ai về, nói tới nói lui là muốn đi tiêu tiền. Năm nay có thể đoàn tụ đông đủ như vậy phải may nhờ có Giang Hiểu Hiền.
Nghe nói người em rể kia là người có tiền, chị dâu đã ngồi ở trước mặt Giang Hiểu Hiên, khen cô ta xinh đẹp như một đóa hoa.
“Chúng ta vào trong thôi, Hiểu Hiên Giang Đông Việt, Giang Đông Cường không hề nhìn thẳng vào mắt Lục Tam Phong, chỉ là phát biểu cảm nhận về chiếc xe Santana kia một chút.
Thật ra thì trước kia, nhiều nhất mỗi năm về nhà một lần, không thì còn không có ai về, nói tới nói lui là muốn đi tiêu tiền. Năm nay có thể đoàn tụ đông đủ như vậy phải may nhờ có Giang Hiểu Hiền.
Nghe nói người em rể kia là người có tiền, chị dâu đã ngồi
“Chúng ta vào trong thôi, Hiểu Hiện đúng là xinh đẹp nhất, xinh như một bông hoa vậy. Lúc chị mới bước chân vào căn nhà này, chị cứ nhìn chằm chằm vào em, nói rằng nhất định là em có thể gả cho người giàu có mà. Dáng vẻ này của em phải xứng với người giàu”
“Điều đó là đương nhiên rồi.” Chị dâu thứ ở bên cạnh cũng nhiệt tình phụ họa nhưng mà ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hai phong bao lì xì trong tay hai đứa nhỏ, lặng lẽ chọt chọt Giang Đông Cường.
Giang Đông Cường lập tức hiểu ra, kéo con đến đòi tiền mừng tuổi.
“Cậu là người ở đâu?”
“Thành phố Bạch Nguyên, cách chỗ này của mọi người cũng không quá xa đâu nhưng mà ở bên kia cũng khá tốt. Tôi mở một cửa hàng tạp hóa.” Giang Hiểu Hiện vừa nói chuyện, trên mặt còn mang theo vẻ kiêu ngạo, nhìn Lục Tam Phong, nói: “Người ta cũng lái xe đến đấy, là loại rất là đắt đỏ, nghe nói phải đến mấy triệu.”
“Đắt vậy sao?” Trên mặt hai người chị dâu tràn đầy vẻ khiếp sợ.
“Vậy thì những chuyện cũ mình gạt hết sang một bên đi, những chuyện đó đều không đáng nhắc đến.” Giang Đông Việt vừa nói chuyện mặt vừa sáng lên, xem ra người em rể này rất giàu có.
“Sang năm em có thể đi lấy chồng rồi, đúng là tốt biết bao. Anh của em không có tài cán gì, em làm em gái nhưng lại đỡ đần được rất nhiều việc. Khi em còn bé, anh cũng rất bảo vệ em, nghe nói còn từng vì em mà đánh nhau ở trường hả?” Chị dâu nghiêng đầu nói: “Phải không? Đông Việt?”
“À, đúng rồi.”
“Đến lúc đó rồi hãy nói, chủ yếu là xem thái độ của người ta.” Giang Hiểu Hiên không mặn không nhạt nói.
“Hiểu Hiên, người ta giàu có như vậy thì nhất định là phải ở chung cư cao tầng. Chị nghe nói, bây giờ muốn mua một ngôi nhà tốt thì phải có quyền mới mua được.” Chị dâu thứ cũng đứng nói ở một bên.
“Câu này của em dâu thật là hay, ai ở nhà lầu đâu, nhà cậu ấy ở trong biệt thự cơ.” Giang Hiểu Hiến hời hợt nói
“Biệt thự là gì?”
“Chính là ngôi nhà hai tầng, xây dựng theo phong cách châu Âu.” Giang Đông Cường nói.
“Ôi chu choa mạ ơi, cuộc sống của người có tiền đúng là không giống như chúng ta tưởng tượng, mà chúng ra cũng không thể tượng tượng ra nổi. Sau này, nói không chừng chị cũng có thể được hưởng phúc lây.
Lục Tam Phong đứng ở đó, trong lòng âm thầm suy nghĩ, ở thành phố Bạch Nguyên, có thể ở biệt thự thì có thể là ai chứ?
Chắc là không phải lấy ông Kim Tam đó chứ?
Hơn nữa, Kim Tam Trung cũng đã lớn tuổi rồi.
Anh suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra, không nhận ra cũng tốt, tránh làm hỏng chuyện của mình ở thành phố Bạch Nhiên.
“Lục Tam Phong, đừng đứng ngây ra thế chứ, sang phòng bên mang một ít quýt với táo gì đó sang đây, rửa sạch đi, không có mắt à.” Tống Tuyết Ly sai bảo: “Chìa khóa ở trong ngăn kéo tủ sau lưng cậu đấy.”
Trong phòng có nhiều người như vậy mà chỉ kêu một mình anh, anh nhìn về phía Giang Hiểu Nghi, cũng chỉ có thể gật đầu một cái rồi đi ra ngoài.
Chị dâu nhìn thấy Lục Tam Phong đi rồi mới nói với Giang Hiểu Nghi: “Em nhìn Hiểu Hiên người ta đi, rồi em nhìn em mà xem, em còn trẻ, ly hôn đi. Bảo Hiểu Hiện tìm giúp em một người đàn ông có tiền.”
“Đúng đấy, chịu uất ức ở bên cạnh cậu ta làm gì chứ? Đứng ngày người ở đấy không biết làm gì cả.” Chị dâu thứ cũng lên tiếng.
Mọi người trong lòng đều hiểu, trong nhà này, người xinh đẹp nhất chính là Giang Hiểu Nghi. Hiểu Hiện cũng có thể lấy một người tốt như vậy, huống chi là cô.
Giang Hiểu Nghi lắc đầu, mặc dù không biết bây giờ cụ thể Lục Tam Phong có bao nhiêu tiền nhưng mà lần trước Cao Chí Vĩ đã từng nói, xưởng sản xuất một tháng có thể dễ dàng kiếm được ba mươi triệu.
Giang Nhị Cẩu nhìn thấy cô như vậy đành thở dài, nhỏ giọng nói: “Ngày mai, em rể sẽ đến. Tối nay, em bảo với cậu ta một câu đi, đừng có ngơ ngơ ngác ngác như vậy, nịnh nọt người ta một chút. Nghèo không sợ, chỉ sợ là nghèo mà còn sĩ diện thì có vấn đề đấy.”
“Vâng, em sẽ bảo anh ấy.
Tống Tuyết Ly nhìn thấy bộ dạng này của cháu gái mình cũng không biết phải làm sao.
Lục Tam Phong bưng hai cái chậu đi vào, đặt táo đã rửa sạch lên bàn, tiếng máy nhắn tin ở bên hông vang lên.
“Tiếng gì vậy?”
“Máy nhắn tin của tôi.”
“Cậu còn có máy nhắn tin cơ à?” Giang Đông Việt im lặng, những người khác thì mặt đầy châm biếm.
“Đây là có người gửi tin nhắn cho cậu, hay là vừa rồi là tiếng đồng hồ báo thức?”
“Ha ha ha ha ha.”
Mọi người cười rộ đứng lên, bây giờ có quá nhiều người như vậy. Mua một chiếc máy nhắn tin không biết bao nhiêu, không có ai liên lạc đành lặng lẽ tự đặt đồng hồ báo thức.
Đồng hồ báo thức vừa kêu lên đã trở thành một câu chuyện cười.
Lục Tam Phong cũng cười theo, rút máy ra, phía trên biểu hiện: “Thư ký Lý, có chuyện gì quan trọng thì gọi điện lại sau nhé.”
“Tôi về đã rồi gọi lại sau.” Lục Tam Phong vừa nói chuyện vừa cầm chìa khóa xe trên bàn rồi rời đi.
Tiếng cười trong phòng càng lớn hơn, giả bộ thế này cũng thật là đúng tiêu chuẩn.