Chương 97
Lục Tam Phong đi ra cửa, lái xe chạy thẳng tới thị trấn trên cung tiêu xã, ở đây có một vài quán tạp hóa có điện thoại của thị trấn.
Dựa theo số điện thoại mà thư ký Lý gọi tới.
“Này, thư ký Lý?” Lục Tam Phong bắt được điện thoại, nói.
“Tôi đây, chúc sếp Phong năm mới tốt đẹp, có phải tôi đã làm phiền anh rồi không?” Âm thanh ở đầu dây điện thoại bên kia rất vui vẻ, giống như là đang ở nhà.
“Tôi đang ở trong thôn, chúc cậu năm mới vui vẻ nhé, xưởng sản xuất xảy ra vấn đề gì sao?” Lục Tam Phong hỏi.
“Không có gì đâu, anh đừng lo lắng. Chỉ là năm mới nên gọi điện chúc mừng, hỏi thăm anh một chút thôi. Anh cũng ở thị trấn Lý Gia, huyện Hòa Bình đúng không nhỉ?”
Lục Tam Phong còn không biết chỗ này tên là gì, ngẩng đầu lên hỏi: “Chị gì ơi, cho tôi hỏi cái này với, ở đây có phải là thị trấn Lý Gia, huyện Hòa Bình không nhỉ?”
Dì bán hàng ngẩng đầu lên nhìn Lục Tam Phong, nói: “Nhà nước gọi là như thế, đi khoảng ba ki-lô-mét về phía Nam.
“Đây là thị trấn Lý Gia, sao thế?”
“Tôi có một người bạn ở trong huyện này, đang làm phó phòng của phòng nào đó á. Tôi muốn gặp mặt cậu ấy, dùng quan hệ để móc nối với những người lãnh đạo bên trên. Hình như là cậu ấy đang ở thời gian mấu chốt, cần tìm người chống lưng, anh hiểu chưa?”
Lục Tam Phong âm thầm cau mày, cái mặt này e rằng là chống đở nỗi, lấy gì mà chống đỡ đây.
“Gặp mặt là được rồi, còn chuyện chống lưng này là có ý gì?” Lục Tam Phong dứt khoát hỏi trực tiếp.
“Bây giờ cậu ấy là đối tượng được quan sát, muốn biểu hiện một chút nhưng lại không quen biết ai, cũng không câu kéo được đầu tư nên mới nói với tôi ý này, không cần anh phải bỏ tiền mà cậu ấy tự tới làm.”
“Vậy thì được.”
“Vậy để tôi báo lại cho cậu ấy biết là anh đã đồng ý, có chuyện gì thì hai người liên lạc với nhau nhé, cảm ơn Tổng giám đốc Phong”
“Không có chuyện gì, sau này cậu chăm chỉ làm việc hơn là được.” Lục Tam Phong nói một câu đầy khách sáo rồi mới cúp điện thoại.
Sau khi tắt máy, anh thuận tay mua một gói thuốc lá, đứng ở cửa cung tiêu xã, trong lòng anh hơi hỗn loạn. Con người ấy, một khi đã có tiền thì cho dù là đi đến đâu cũng bị vơ vét.
Những thương nhân giàu có đời trước, nếu như trở về quê hương mà không quyên góp vài ba tỷ thì đúng là không biết xấu hổ.
Lúc về nhà đã là buổi trưa, cả nhà đều ở trên nhà, chia ra thành hai bàn bắt đầu ăn cơm. Giang Hiểu Hiên ngồi giữa chị dâu cả và chị dâu thứ, ba người họ rất thân thiết, người nào không biết lại còn tưởng rằng ba người họ là ba đứa cháu ruột của nhà này.
Nhưng ai mà người, mấy năm trước, quan hệ của bọn họ cũng rất căng thẳng.
Ăn cơm xong, Giang Hiểu Nghi bắt đầu làm việc. Chị dâu cả kéo Giang Hiểu Hiện đánh bài còn Giang Đông Việt vẫn ngồi uống rượu với Giang Nhị Cẩu. Cả một gia đình, từ trên xuống dưới chỉ có duy nhất một mình Giang Hiểu Nghi là vội vã.
“Hiểu Nghi à, chút nữa cháu đem thức ăn cho chó với gà ăn đi nhé.” Tống Tuyết Ly vừa nói chuyện, vừa chỉ huy Giang Hiểu Hiện ở bên cạnh, nói: “Đánh K đi.”
“Cậu đi dọn dẹp cùng cô ấy đi, ở đây quấy rầy chúng tôi làm gì.”
Lục Tam Phong thầm thầm thở dài một cái, nhìn Giang Hiểu Nghi, trong lòng có cảm xúc gì đó không nói ra được. Vĩnh viễn không có ai quan tâm cô còn sống hay đã chết, có lẽ từ nhỏ đến lớn nó đã trở thành thói quen rồi.
Lục Tam Phong đi tới trước mặt cô, nhìn cơ thể yếu đuối của cô đang bê một thùng nước cam lớn, mở miệng nói: “Để anh làm.”
“Anh bê nổi không?”
“ít nhất anh vẫn còn là một thằng đàn ông.” Lục Tam Phong nhận lấy thùng nước cam.
Không thể không nói cô rất chăm chỉ, chịu khó, khiến cho người khác không đến nỗi thương hại cô. Chuyện gì đến tay cô cũng rất nhẹ nhàng, cô cùng không biết than phiền, lúc nào cũng cúi đầu làm việc, giống như một con trâu con.
Bên trong phòng, Lục Tam Phong đang nằm ở trên giường đất nhìn cô ta, dường như Giang Hiểu Nghi cũng cảm giác được ánh mắt của anh, nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Anh đừng có mà bây bạ, tối hôm nay em không cho đâu, đừng để em gái em cười nhạo anh nữa.”
“Còn đau sao?” Lục Tam Phong cười hỏi.
“Vận động một chút cũng không đau. Nhưng mà cũng đau quá trời tối hôm qua chỉ tiến hành có một nửa, nếu như thật sự làm hết thì không phải là đau chết em à?” Giang Hiểu Nghi liếc.
“Không phải chuyện này, mùng hai mùng ba về nhà đi. Lúc ở nhà e được thoải mái không phải tốt hơn sao. Bọn họ chơi đùa vui vẻ như vậy cũng không có ai giúp e một tay.
“Trước kia ăn tết đều như vậy, cho nên lúc lấy anh, cái gì em cũng biết làm!” Giang Hiểu Nghi nhìn anh có chút bất đắc dĩ nói: “Anh phải về sớm như vậy sao?”
Lục Tam Phong vừa mới chuẩn bị mở miệng thì trong sân bỗng nhiên truyền tới tiếng khóc lóc, van xin. Dường như là Lục Tam Phong và Giang Hiểu Nghi đồng thời đứng dậy đi ra ngoài cửa
Ra sân, thấy mấy đứa nhỏ không chui qua lỗ chó cũng yên tâm nhưng lại thấy chúng ngồi trong đống tuyết, trên đầu còn toàn là tuyết, giống
“Sao thế?” Giang Hiểu Nghi vội vàng đi tới, có chút đau lòng hỏi.
“Bọn họ cầm tuyết ném con.” Như Lan khóc như mưa, đưa đầu ngón tay chỉ về phía con trai nhỏ của Giang Đông Việt nói: “Con nói quần áo của con sáu mươi nhìn nhưng bọn họ nói con là kẻ lừa gạt
Giang Hiểu Nghi vội bế Như Lan ở bên cạnh lên, lau sạch chỗ tuyết trên đầu. Lục Tam Phong đi tới, sắc mặt anh cũng không hề dễ chịu, nhìn mấy đứa trẻ kia, mở miệng nói: “Có gì thì cũng phải nói cho đàng hoàng chứ, dù sao thì Như Lan cũng là em gái của mấy đứa, bố mẹ mấy đứa dạy mấy đứa như vậy sao?”
Con trai lớn của Giang Đông Việt đã mười mấy tuổi rồi, cậu bé nhìn Lục Tam Phong, gương mặt đầy nổi nóng, quật cường nói: “Nó gạt người, thật là biết nói xạo, ở đấy làm gì có quần áo bảy mươi nghìn, cùng lắm là ba nghìn một bộ.”
“Cháu chưa từng thấy không có nghĩa là không có, không được phép bắt nạt em gái, biết chưa?” Lục Tam Phong trầm giọng nói.
Con trai lớn còn chưa có chuyện gì mà cậu con trai nhỏ đã gào ầm cả lên, cắm đầu chạy vào trong nhà, vừa chạy vừa gọi mẹ. Giang Hiểu Nghi quay đầu qua nói: “Được rồi, không dỗ được rồi, lại làm một đứa nữa khóc.”
Chị dâu cả đang đánh bài, bỗng nhiên mở cửa sổ ra, mắng về phía Lục Tam Phong đang đứng trong sân: “Hai người bị bệnh à? Đang yên đang lành lại đi bắt nạt một đứa trẻ con làm cái gì?”
“Ai bắt nạt nó? Lớn như vậy rồi còn cầm nắm tuyết ném vào người Như Lan.” Lục Tam Phong nói.
“Chính là chú ấy.” Con trai lớn của Giang Đông Việt chỉ tay vào Lục Tam Phong, hét lớn: “Ba, chú ấy ra tay đánh em trai.”
“Con mẹ nó, đánh con trai tao à.” Giang Đông Việt uống nhiều nên mặt đỏ ngầu, loạng choạng đứng dậy, trong miệng liên tục chửi thề, hùng hùng hổ hổ chạy ra ngoài, còn kéo cả Giang Nhị Cẩu theo.
“Nhiều đứa trẻ như vậy không đánh, sao lại đánh mỗi con bé? Không phải là bởi vì con bé khoác lác hay sao? Một bộ quần áo mà tới bảy mươi ngàn, đúng là mới mấy tuổi đầu đã biết bốc phét rồi đấy.” Sắc mặt chị dâu vô cùng cay nghiệt, ngôn ngữ chanh chua, gân giọng mắng: “Con nhà công không giống lông cũng giống cánh”
Như Lan bị sự cãi vả của người lớn làm cho sợ hãi mà bật khóc nức nở.
Lục Tam Phong vô cùng tức giận, mở miệng nói: “Em buông anh ra, để cho anh ra.”
“Sao? Muốn đánh tôi à?” Chị dâu quay đầu nhìn: “Này, có người muốn đánh em đấy, anh có quản hay không đây?”
Giang Đông Việt giùng giằng muốn đi ra ngoài, la lớn: “Lục Tam Phong, cậu muốn chết có phải hay không? Ở trong mắt tôi, cậu chẳng là cái thá gì cả. Trước kia ông đây có thể đánh cậu thì bây giờ vẫn có thể đánh cậu như thường đấy. Mở phá xe mà còn giả bộ con mẹ gì chứ? Buông tôi ra…
Chó nhà hàng xóm đã bắt đầu sủa inh ỏi, bên những vách tường thấp đã bắt đầu xuất hiện những cái đầu lấp ló, dĩ nhiên là đến hóng hớt rồi.
Giang Hiểu Nghi đã mềm lòng, nước mắt rơi đầy mặt, kéo Lục Tam Phong lại, không ngừng đẩy anh xuống dưới phòng.
“Em buông tay ra, hôm nay anh không nhịn được nữa rồi.” Lục Tam Phong trầm giọng nói.
“Anh định làm gì?” Mắt Giang Hiểu Nghi ngấn lệ nhìn anh nói: “Anh muốn đánh anh ấy hả? Vậy anh đánh em trước đi, mau về phòng đi.”
Tống Tuyết Ly buông lá bài trong tay, nhìn Lục Tam Phong qua khung cửa sổ mở miệng nói: “Trời đất quỷ thần ơi, chạy tới nhà họ Giang của chúng tôi, cậu cũng không nhìn mà xem bộ dáng vô dụng của mình đi.”
Lục Tam Phong nhìn ánh mắt khẩn cầu của cô, không thể làm gì khác hơn là đành nuốt cục tức này vào bụng, quay đầu đi về phòng, ngồi ở trên giường đất thở dài nói: “Cả nhà đều thấy ấm ức thay cho em kìa.”
“Hết năm nay, sau này anh có thể không đến nữa. Năm nay, Hiểu Hồng dẫn con rể mới về, người một nhà cả mà, không phải anh lui một bước mà là em lui một bước.” Giang Hiểu Nghi cúi đầu nói, cô biết, Lục Tam Phong không chịu nổi sự tức giận này, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn người nhà của mình đánh nhau tan đàn xẻ nghé.
Lục Tam Phong ôm Như Lan dỗ dành, trong lòng cảm thấy chuyện này không phải là lui một bước mà chính là chịu uất ức.
Chạng vạng tối, có đến khoảng một nửa cái trấn này đều biết chuyện Lục Tam Phong gây lộn với người nhà họ Giang. Trong ngoài ríu rít tụ tập nói đủ thứ chuyện không ngừng.
Con rể vô dụng đại chiến với bố mẹ vợ.
Lúc ăn cơm tối, người nhà họ Giang ăn ở trong phòng lớn còn Lục Tam Phong ngồi ngây ngô ở trong phòng nhỏ. Giang Đông Việt uống hơi nhiều, vẫn còn đi theo sau Lục Tam Phong, nằng nặc đòi đánh nhau một trận.
“Đủ rồi đấy, lại mượn rượu làm càn à.” Chị dâu lên tiếng: “Ngày mai em rể mới đến đây rồi, anh còn phải trông trừng xem tên vô dụng kia làm gì đấy!”