“Lục Tam Phong, cậu cũng biết, chị mấy năm nay cô đơn rồi, dù sao chị cũng chỉ là một người phụ nữ, ống nước hỏng cũng không xử lý được, cuối cùng vẫn phải tìm một người đàn ông để dựa vào.”
Hà Diễm Ly một tay đặt lên vai Lục Tam Phong, liếc mắt đưa tình, khẽ nói: “Phụ nữ như bông hoa, cần đàn ông tưới nước, nếu không hoa này sẽ héo. Chị biết, cậu và Giang Hiểu Nghi là có tiếng mà không có miếng…”
“Sao chị biết? Sao thế? Chị đào góc tường nhà tôi à?”
“Không ai trong tòa nhà này là không biết. Chị cũng không muốn gì cả, chỉ muốn có một bờ vai để dựa vào thôi.” Hà Diễm Ly nói rồi ngồi lên đùi Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong nghe vậy liền mỉm cười vươn tay ôm cô ta lên.
Hà Diễm Ly cực kỳ kích động, đôi mắt như phóng điện, vươn tay ôm lấy cổ Lục Tam Phong, trong lòng chờ đợi chuyện xảy ra tiếp theo.
Nhưng mà Lục Tam Phong bế cô ta lên, trực tiếp ném cô ta lên giường, đứng ở bên giường nhìn nước dưới chân lạnh lùng nói: “Nước nhiều thế này, chị dọn dẹp trước đi!”
Nhìn Lục Tam Phong rời đi, Hà Diễm Ly giận không có chỗ phát tiết, cái tên này đầu làm bằng bã đậu à, mỡ đến miệng mèo còn không húp, chẳng phải trước đó còn mang tiền ra ngoài chơi gái hay sao?
Lục Tam Phong không có thời gian để lãng phí với Hà Diễm Ly, cho dù có đi ngoại tình, anh cũng sẽ không thích loại mặt hàng chướng mắt này, hiện tại đối với anh mà nói, thứ quan trọng nhất chính là chai lọ dùng để đóng hộp.
Hôm qua, anh đã tìm hiểu về một số nhà máy sản xuất chai thủy tinh từ chỗ Chu Kiến Quốc, đơn giá của chai đóng hộp có thể ép thấp nhất là ba đồng.
Hôm nay trời hơi nóng, Lục Tam Phong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, tìm tới Đầu To, ngồi lên con xe đạp cà tàng, đi thẳng vào xưởng in.
“Anh Phong, anh đến tiệm in làm gì vậy?” Đầu To bối rối hỏi.
“Làm ít tài liệu bên người.”
“Anh lại định làm gì?” Đầu To cảm thấy Lục Tam Phong gần đây thay đổi quá nhiều, anh Phong trước kia giống anh ta, ngốc nghếch, đặc biệt là đầy nghĩa khí, nhưng hiện tại lại làm cho người ta nhìn không thấu. Đối với Đầu To, Lục Tam Phong thâm sâu như đại dương bao la vậy.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, Đầu To, bây giờ cậu làm gì?”
“Làm ruộng, nhà em có bốn mươi mẫu đất, năm nào vựa lúa cũng bội thu! Đầu To nói, trên mặt lộ vẻ hạnh phúc. Đối với người chỉ mới tốt nghiệp tiểu học như anh ta, làm nông là lựa chọn tốt nhất.
Lục Tam Phong còn nhớ, phong trào nông dân, công nhân là xuất hiện vào giữa những năm chín mươi, hiện tại bọn họ không có nhiều lựa chọn, tối đa thì cũng chỉ mỗi ngày vào thành phố chơi một chút.
“Đầu To, cậu có thể giúp anh Phong bận bịu vài ngày được không?”
“Không thành vấn đề, em sức lớn, làm gì cũng nhanh nhẹn.” Đầu To thật thà nói.
Trong thành có không ít cửa hàng in ấn, bây giờ nhu cầu ở khu vực này cũng ít, chủ quán là một thanh niên, nhìn thấy Lục Tam Phong đi vào, không khỏi ngẩng đầu hỏi: “Làm gì?”
“Tôi muốn in một số tài liệu, còn nữa có thể kèm theo một số bức ảnh được không?” Lục Tam Phong hỏi.
“Ảnh tổng hợp rất đắt, một trăm năm mươi đồng một tấm, một trăm năm mươi đồng một tờ sắp chữ, một trăm năm mươi đồng một tờ giấy để in.” Giọng chủ quán có phần lười biếng, có phần kiêu ngạo, như thể anh ta là cấp trên.
“Một trăm năm mươi đồng một tấm hình?” Đầu To kêu lên: “Đến quán chụp ảnh với gia đình mới có chín mươi đồng!”
“Có làm không? Không làm thì ra ngoài!”
Thái độ phục vụ này làm cho Lục Tam Phong có hơi nhíu mày, có điều bây giờ kiểu phục vụ này thuộc về loại phục vụ cấp cao, ông chủ này vênh váo cũng là bình thường, bên cạnh anh ta còn có một cô gái mười tám mười chín đang đứng, tràn đầy sùng bái nhìn chủ quán.
“Theo giá này đi.”
May mà tối qua Lục Tam Phong không nộp tiền mà trạm trưởng Vương đưa cho vợ, nếu không hôm nay phải lúng túng rồi.
Ba giờ chiều, Lục Tam Phong cầm một xấp tài liệu đi ra, Đầu To ở một bên xót xa nói: “Chỉ có ngần ấy đồ mà tốn tận ba trăm đồng? Cướp tiền à?”
“Đây là máy đánh chữ, nếu là máy tính thì còn đắt hơn!”
“Anh Phong, máy tính là gì?”
“À…” Lục Tam Phong không biết nên giải thích với anh ta thế nào, đánh phải nói: “Dựa vào IQ của cậu, tôi rất khó giải thích rõ ràng cho cậu hiểu.”
“Có phải có đầu điện không?” Đầu To tò mò hỏi.
Lục Tam Phong gật đầu, không muốn dài dòng về vấn đề này nữa: “Từ giờ trở đi, cậu gọi tôi là tổng giám đốc Lục, hiểu chưa?”
“Hả?”
“Nhớ kỹ là được, hiểu chưa?”
Mặc dù Đầu To không hiểu anh muốn làm gì, có điều vẫn gật đầu, gần đây anh ta càng thêm sùng bái Lục Tam Phong, nhìn anh như nhìn thần tượng vậy.
Sau đó hai người cưỡi xe đi thẳng đến nhà máy thủy tinh.
Bảo vệ của nhà máy thủy tinh nhìn hai người họ, hỏi: “Hai người làm gì?”
“Tôi tìm tổng