“Gia Thành?”
“Trời ạ!” Triệu Binh Hoàn kêu lên, lấy tay gõ đầu: “Tôi đã bỏ lỡ cái gì?
Nói xong xông ra ngoài, nhất định phải đuổi theo dẫn Lục Tam Phong trở về!
Lục Tam Phong gần tới cửa vẫn không thấy Triệu Binh Hoàn đuổi ra ngoài, trong lòng thở dài một hơi, việc nghiên cứu đánh giá mà anh cố gắng thực hiện xem ra cũng vô ích.
Vẫn nên đến một nhà máy thủy tinh khác xem thế nào.
Vừa định xoay người lấy lại tập tài liệu, Lục Tam Phong sửng sốt khi nhìn thấy Triệu Binh Hoàn vội vàng chạy tới, anh nhanh chóng vào lại trạng thái, cất bước trở về.
“Tổng giám đốc Triệu, tôi đang muốn tìm ông đây, cặp tài liệu của tôi để quên ở chỗ ông rồi.” Lục Tam Phong mở miệng nói.
Triệu Binh Hoàn chạy đến phía trước, thở hổn hển nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi mang nó đến đây cho anh đây. Tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện lại!”
“Không còn cần thiết nữa. Nhà máy của tôi rất nhỏ, giá thầu của ông chênh lệch quá nhiều với giá trong lòng tôi.” Lục Tam Phong suy tư một hồi rồi nói: “Chủ yếu là, tôi không thể làm chủ giá cả của nhà cung cấp, hiểu không?”
“Không sao, giá của cậu là bao nhiêu?” Triệu Binh Hoán vươn tay nắm lấy vai Lục Tam Phong, dường như sợ anh bỏ chạy mất.
“Ba đồng, cho dù ông cho tôi cái giá này cũng không được, phải cuối tháng quyết toán!”
“Không vấn đề gì, cuối tháng quyết toán cũng được, bây giờ ký hợp đồng đi!” Triệu Binh Hoàn sảng khoái nói.
Tảng đá lớn trong lòng Lục Tam Phong cuối cùng cũng rơi xuống, nếu không sẽ phải đến các xưởng sản xuất thủy tinh khác nói dối, anh suy nghĩ một lúc mới nói: “Vậy thì tôi xin cảm ơn tình cảm của tổng giám đốc Triệu, khi nào tôi đến tổng công ty họp, tôi chắc chắn sẽ đề cập đến công ty của ông nhiều hơn.”
“Tổng giám đốc Lục khách sao quá, bây giờ chúng ta liền ký hợp đồng thôi.”
Nửa giờ sau, Đầu To vốn đã có chút sốt ruột chờ đợi, nhìn thấy Lục Tam Phong rốt cục đi ra ngoài, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Anh Phong, sao giờ anh mới đi ra?”
“Xong rồi.” Lục Tam Phong quay đầu lại liếc nhìn nhà xưởng một cái, vội vàng nói: “Mau đi, đừng để người ta nhìn thấy chúng ta đang cưỡi chiếc xe hai bánh này.”
“Anh Phong, mẹ em bảo nếu anh nghèo thì cũng phải có cốt khí. Chỉ cần xe hai bánh là của anh, anh cứ ngẩng đầu mà đi…”
“Tôi biết rồi, mẹ cậu nói đúng, đi thôi!” Lục Tam Phong vội vàng ngồi ở trên xà ngang thúc giục.
Mọi thứ đã sẵn sàng, công phu mấy ngày này của Lục Tam Phong không uổng phí, ngày mai là có thể sản xuất, anh biết nhất định phải đầu tư nhanh, kiếm tiền, nếu không một khi âm mưu này bị đâm thủng thì anh thật sự sẽ mất hết.
Mấy ngày nay Lục Tam Phong như múa trên mũi dao, cho dù bây giờ cũng chỉ duy trì sự cân bằng tinh tế, lợi dụng sự thiếu hụt thông tin ở thời đại này.
Nếu có Internet và điện thoại di động, chỉ cần thực hiện một vài cuộc gọi, trò lừa đảo của Lục Tam Phong sẽ bị lật tẩy.
“Anh Phong, chúng ta đi làm gì bây giờ?”
“Đến thị trường nhân tài!”
Mặt trời chiều đã ngả về tây, con xe đạp cà tàng của Đầu To xiêu vẹo đi về phía thị trường nhân tài, trên đường Đầu To nói: “Anh Phong, mấy ngày nữa em không cưỡi xe ra được.”
“Vì sao?”
“Nhà em đi cuốc cỏ lần hai, rất bận rộn.”
Lục Tam Phong không biết vận mệnh của Đầu To sẽ đi đến đâu, nhưng anh cũng có thể đoán được không sai biệt lắm, sau khi tiếp xúc với Đầu To trong khoảng thời gian này thấy anh ta rất đơn giản thành thật, thật ra trong lòng cũng rất rõ ràng hành vi của Lục Tam Phong.
Nhưng Lục Tam Phong yêu cầu anh ta làm gì, anh ta đều làm, kiếp trước Lục Tam Phong kinh doanh nhiều năm, anh đã nhìn thấy quá nhiều người thông minh, nhưng những người thông minh đó lại giờ giờ phút phút luôn nghĩ cách làm thế nào để giật tiền của người khác, dùng bất cứ thủ đoạn gì.
“Đầu To, có thích làm nông không?”
“Em không thích, rất mệt, em muốn làm việc ở thành phố, nhưng ba mẹ em nói rằng em sẽ bị người ta lừa, nên làm nông trong làng là lựa chọn tốt nhất.”
“Cậu có tin vào số mệnh không?” Lục Tam Phong quay đầu nhìn một cái rồi nói: “Người anh em, xưởng đóng hộp của anh sắp sửa hoạt động rồi. Cậu có thể đến giúp anh được không? Nếu anh kiếm được tiền, anh sẽ cậu mỗi tháng chín nghìn.”
“Cảm ơn anh