Editor: Ngạn Tịnh.
Beta: Bén
Liên quan đến vấn đề thứ tự tổ chức nghi lễ, bên Cố Tiểu Nhu muốn kính già, bên Cố Hành Thâm muốn nhường trẻ.
Cuối cùng vẫn là Cố Hành Thâm đưa ra quyết định, Tần Nghiêu và Cố Hành Thâm bắt đầu hôn lễ trước.
Cung Hàn Niệm cũng tỏ vẻ không thèm để ý đến vấn đề thứ tự này.
Lúc trước bản thân đã quá xúc động, cô ta muốn tìm lại ưu nhã và bình tĩnh vốn có của mình.
Vì vậy, hôn lễ bắt đầu.
Đầu tiên là phù rể, phù dâu vào sân khấu.
Cung Tiểu Kiều và Lãnh Thấu tay nắm tay, sóng vai đi qua con đường lót gạch trong tiếng nhạc trang nghiêm thánh khiết.
Lãnh Thấu mặc âu phục màu xám tro, Cung Tiểu Kiều mặc bộ váy dài chấm đất màu hồng, tay còn nâng một bó hoa hồng màu hồng.
Lãnh Thấu thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Cung Tiểu Kiều mấy lần, mà người kia lại mặt chẳng chút thay đổi bước theo nhịp nhạc bước về phía trước, không có chút khác thường.
Sau lưng là một đứa trẻ nâng khay màu đỏ, trên khay đặt một cặp nhẫn.
Dựa theo kế hoạch được sắp xếp trước là cử hành hôn lễ, sau đó đăng ký kết hôn và hưởng tuần trăng mật ở Las Vegas, cho nên trên khay chỉ có nhẫn chứ không có giấy kết hôn.
Cuối cùng, chính là cô dâu và chú rể.
Hai đứa bé đi trước cầm giỏ hoa đầy ắp nhẹ nhàng rải hoa trên con đường cô dâu chú rể sắp phải đi qua.
Đến trước bệ làm lễ, Cung Tiểu Kiều và Lãnh Thấu đứng qua một bên, những đứa trẻ cũng đứng qua một bên.
Nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu….
Người chứng hôn đọc diễn văn, người chủ hôn đọc diễn văn, cha mẹ đọc diễn văn…
Nghi thức dài dòng khiến Cung Tiểu Kiều có chút buồn chán, lặng lẽ nghiêng đầu sang chỗ khác ngáp một cái, cũng còn may tất cả sự chú ý của mọi người đều đặt trên người cô dâu và chú rể, không ai chú ý tới cô.
Chỉ là, cho dù là một động tác nhỏ như vậy vẫn không thể tránh thoát ánh mắt của Lãnh Thấu đứng bên cạnh.
Lúc này Lãnh Thấu đã buông lỏng chút ít cảnh giác, bởi vì, cô dường như thật sự, hoàn toàn không có uy hiếp gì.
Cũng giống như ngày Tần Nghiêu và Cố Tiểu Nhu về nước vậy, mọi người dùng nhiều công sức che giấu, ngăn chặn cô, nhưng cô thật sự lại chẳng hề làm gì cả.
Có lẽ, cô đã sớm suy nghĩ thông suốt rồi?
Lần đầu tiên, Lãnh Thấu bắt đầu có chút nghi ngờ với quyết sách của Cố Hành Thâm.
“Anh Tần Nghiêu, anh có đồng ý cưới cô Cố Tiểu Nhu làm vợ, cho dù giàu hay nghèo, cho dù khỏe mạnh hay bệnh tật, cho dù khó khăn hay thất bại, đều sẽ ở bên cạnh cô ấy, yêu thương, bảo vệ cô ấy hay không?”
Tiếng trang nghiêm của mục sư như quanh quẩn giữa bầu trời xanh thẳm…
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Tần Nghiêu.
Mà lúc này đây, Tần Nghiêu lại trầm mặc, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của rất nhiều người, làm ra một động tác khiến người kinh sợ.
Anh ta quay đầu, nhìn về phía phù dâu ở bên cạnh, cho dù động tác rất nhỏ, nhưng vì đang là nhân vật chính của hôn lễ, thật sự khiến người khác ngạc nhiên.
Vẻ mặt Cố Tiểu Nhu trở nên có chút tái nhợt.
“Anh Tần Nghiêu, anh có đồng ý cưới cô Cố Tiểu Nhu làm vợ, cho dù giàu hay nghèo, cho dù khỏe mạnh hay bệnh tật, cho dù khó khăn hay thất bại, đều sẽ ở bên cạnh cô ấy, yêu thương, bảo vệ cô ấy hay không?” Mục sư ho nhẹ một tiếng, lại đọc lại lần nữa.
Lãnh Thấu nhìn Tần Nghiêu, lắc đầu thở dài than một tiếng, dường như người dư tình chưa dứt không phải Tiểu Kiều, mà là người khác.
Lúc này, Cung Tiểu Kiều vẫn luôn giảm giá trị tồn tại lại đột nhiên ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của Tần Nghiêu.
Ngay khi Tần Nghiêu hoàn toàn chết tâm, chuẩn bị nói lời đồng ý, Cung Tiểu Kiều lại thốt lên một câu cực kỳ nhỏ, “Tần Nghiêu, đừng…”
Cả người Tần Nghiêu đều run lên, khó có thể tin nổi nhìn về phía Cung Tiểu Kiều, trong con ngươi đầu tiên là kinh ngạc, nghi hoặc, rung động, rồi lại là mừng như điên…
“Dẫn em đi…” Cung Tiểu Kiều lại mở