Kế Hoạch Của Bảo Bối: Con Muốn Người Mẹ Này - Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Chương 101


trước sau



Editor: Ngạn Tịnh.

Beta: Bén

Trong cơn tức giận, Kim Mộc Lân vẫn cảm thấy lo lắng cho Cung Tiểu Kiều.

Cô lại dám bắt cóc chồng của Cố Tiểu Nhu ngay hôn lễ, khó tưởng tượng được kẻ yêu thương em gái cực kỳ như Cố Hành Thâm sẽ làm ra hành động gì!

Trong mấy phút ngắn ngủi, Cố Hành Thâm đã phong tỏa tất cả đường đi của sân bay và các trạm tàu xe, bọn họ căn bản chỉ có bước mọc cánh bay lên trời.

Nhóc con kia quá hấp tấp, cũng không biết trước đó cô đã có sắp xếp trước hay không, chạy bậy bạ như vậy, chắc chắn sẽ bị bắt lại!

Một người, đảo loạn hôn lễ của bốn người…

Cung Tiểu Kiều và Tần Nghiêu chạy khỏi hội trường tiệc cưới cũng lập tức bắt xe rời đi.

Trên xe taxi.

Cung Tiểu Kiều thở hổn hển, “Anh có trách em đã đưa ra quyết định chậm trễ như vậy không?”


Tần Nghiêu ôm chặt lấy cô, “Cuối cùng em vẫn đồng ý đi theo anh, chỉ cần vậy là đủ rồi.”

“Tần Nghiêu, liệu anh có hối hận không?” Cô ngước đầu lên hỏi.

“Đời này anh chỉ hối hận một lần, chính là đã buông tay em.”

“Thật sao?”

“Cố Hành Thâm nhất định sẽ đuổi tới, nhưng mà, đừng sợ, anh đã sắp xếp xong tất cả.”

“Sắp xếp xong tất cả?”

“Cho dù em không đồng ý, nhưng anh vẫn làm chuẩn bị, vẫn may… Vẫn may tất cả chuẩn bị cũng không bị uổng phí.”  Tần Nghiêu kích động nhìn cô.

Trong trí nhớ của cô, cho dù xảy ra chuyện gì, ánh mắt của anh ta vẫn luôn lạnh nhạt, chưa từng nhìn thấy anh ta biểu đạt cảm xúc kịch liệt của mình như vậy.

“Chúng ta ra nước ngoài trước nhé? Đến nơi đó, chúng ta lập tức kết hôn! Vậy thì cho dù bọn họ tìm được chúng ta cũng không thể làm gì được cả! Chờ chuyện yên ắng lại, anh mang em đến thành phố Z, chúng ta chúng ta…” Tần Nghiêu nói ra ước mơ cùng dự định và sắp xếp cho sau này.

Cung Tiểu Kiều vẫn luôn giữ yên lặng.

“Tiểu Kiều, làm sao vậy?” Tần Nghiêu bất an hỏi.

“Không sao cả.”

“Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em!”

“Ừm.”

Tần Nghiêu không mang Cung Tiểu Kiều đến sân bay hay trạm tàu xe nào, mà dừng lại trước một mảnh đất trống trải, giống như một bãi hạ cánh tư nhân.

“Ơ! Còn tưởng rằng anh không tới!” Trên máy bay, cũng đã sớm có người chờ, thấy cô và Tần Nghiêu đến, dứt khoát nhảy xuống.

Người đi tới là một người đàn ông trẻ tuổi, tóc màu nâu, dường như là con lai, trên trán có một vết sẹo rất rõ ràng, trong miệng nhai kẹo cao su, trên vai thậm chí còn đeo một cây súng, bộ dáng bất cần đời.

Túm lại là, nhìn có vẻ không giống người tốt.

“Tiểu Kiều, đây là Bố Luân, là bạn của anh.”

Tần Nghiêu giới thiệu.

“Cô chính là Cung Tiểu Kiều sao?”


Người đàn ông không thèm kiêng kỵ nhìn cô từ trên xuống dưới, hơn nữa còn bình luận, “Gương mặt phối hợp với dáng người này, đúng là bảo bối… Khó trách lại có thể vì cô mà…”

“Bố Luân!” Tần Nghiêu cắt ngang lời gã, “Tranh thủ thời gian rời đi thôi!”

“Yên tâm, chỗ này cực kỳ bí mật, đám người kia không thể tìm tới nhanh vậy đâu, cho dù hai người động phòng hoa chúc ở đây xong rời đi cũng còn kịp ấy chứ!” Bố Luân dùng dáng vẻ côn đồ lưu manh mà trêu chọc.

Cung Tiểu Kiều cũng nghẹn lời rồi, Tần Nghiêu quen biết mấy người bạn này thế nào vậy?

Không phải nói người họp theo loài sao?

Tính cách hai người này có phần chênh lệch lớn lắm đó!

Tần Nghiêu ho nhẹ một tiếng, “Xin lỗi, bỏ qua anh ấy đi, anh ấy rất thích trêu đùa.”

Tần Nghiêu bất an nhìn thoáng qua Cung Tiểu Kiều, nắm tay cô, “Tiểu Kiều… Em thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”

Vẻ mặt Cung Tiểu Kiều ung dung thản nhiên gật đầu, “Đi thôi!”

Tần Nghiêu thử phào nhẹ nhõm, ôm cô.

“Hey, muốn thân mật thì phải nói sớm chứ! Dù nói cho hai người động phòng hoa chúc, nhưng ít nhất cũng chờ tôi rời đi đã chứ!” Bố Luân ở bên cạnh nhao nhao lên.

Tần Nghiêu bất đắc dĩ nhìn gã, “Tiểu Kiều, đi thôi!”

Vào

lúc ba người chuẩn bị lên máy bay, phía sau đột nhiên lần lượt chạy tới sáu bảy chiếc xe hơi màu đen.

Đám xe kia chạy vòng quanh ba người mấy vòng, sau đó bao vây bọn ở bên trong.

Sau khi tiếng động cơ ồn ào của xe dừng lại, mười mấy người đàn ông mặc đồ đen mang kính mát nhảy xuống.

Không đợi Bố Luân lấy súng ra, một tiếng súng ‘Đoàng’ vang lên, cánh tay phải của Bố Luân bị thương, tiếp theo những người áo đen nhanh chóng xông lên chế ngự gã.

Cung Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn một màn máu me này, màu máu đỏ tươi kia lập tức khiến cô cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.

Lúc này, chỉ thấy Cố Hành Thâm đi ra từ một trong những chiếc xe kia, bên cạnh còn có Lãnh Thấu.

Xuyên qua bóng người xốc xếch, ánh mắt anh xen lẫn gió lạnh bay thẳng về phía cô.

Sau đó, đám người kia chế ngự Tần Nghiêu, Cố Hành Thâm đi thẳng đến trước mặt cô mới dừng lại, đưa bàn tay ấm áp ra che kín tầm mắt của cô.

Ngay khi người của Cố Hành Thâm chuẩn bị mang Tần Nghiêu đi, bốn phía đột nhiên chạy ra một đám người, trái lại bao vây đám người Cố Hành Thâm ở bên trong, dường như đã sớm mai phục sẵn.


Mọi chuyện không hề kết thúc đơn giản như vậy…

Mặc dù Cung Tiểu Kiều bị che mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lại xuất hiện một đám người, hơn nữa còn là đứng về phía Tần Nghiêu.

Giờ phút này, vẻ mặt Tần Nghiêu chẳng chút thay đổi, trấn định như thường đứng ở đó, chẳng qua là trong con ngươi vốn dĩ dịu dàng lại nhuộm màu máu tanh và bạo lực.

Nhưng là, những thứ này Cung Tiểu Kiều đều không nhìn thấy.

Một tay Cố Hành Thâm vòng từ sau ra ôm lấy eo cô, tư thế chiếm hữu mười phần ôm cô vào ngực, một tay khác che mắt cô, hoàn toàn ngăn cách với máu tanh ở bên ngoài.

Cung Tiểu Kiều ngờ tới việc Cố Hành Thâm sẽ tìm tới, nhưng không ngờ được chuyện sẽ làm lớn đến thế này, không chỉ đánh giết, còn dùng đến vũ khí nóng.

Người bên Tần Nghiêu dường như cũng không ít, những người đó là từ đâu đến?

Tiếp theo chính là một trận bắn giết kịch liệt.

Cung Tiểu Kiều nghe tiếng thôi cũng có thể cảm giác được bạo lực cùng bạo máu tanh khủng bố.

“Nếu sợ thì tự che tai mình lại.” Giọng nói quen thuộc của Cố Hành Thâm nương theo một luồng hô hấp ấm áp phun ra nuốt vào bên tai cô.

Cuối cùng, Tần Nghiêu vẫn bị hai tên vặn tay chế ngự lại.

“Mang về giao cho Tiểu Nhu.”

Cố Hành Thâm lạnh nhạt nói với Lãnh Thấu.

“Ừ.”

“Cố Hành Thâm, anh muốn thế nào?” Cung Tiểu Kiều giãy giụa hỏi.

"Bé cưng, anh đã nói rồi, phải ngoan một chút, sao lại không nghe lời chứ…”

Anh kề sát bên tai cô, giọng cực kỳ trầm, đầy tính nguy hiểm, khiến cả người cô đều chìm vào sợ hãi và bóng tối.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện