Editor: Ngạn Tịnh.
Beta: Bén
“Đừng sợ…”
Giọng điệu của anh vẫn dịu dàng như vậy, nhưng động tác lại không hề dịu dàng chút nào.
Anh dùng đầu gối mở hai chân của cô, mặc cho cô giãy giụa kịch liệt, từng chút tuột quần lót của cô đến đầu gối, cuối cùng bởi vì cô phản kháng mà dứt khoát xé nát nó.
“Cố Hành Thâm, đừng mà, dừng lại đi…”
“Tôi không dám, tôi không dám nữa mà!”
“Đều là lỗi của tôi, tôi sẽ không bắt nạt Cố Tiểu Nhu nữa, tôi sẽ không đối phó với cô ta nữa, cũng sẽ không tìm cô ta gây chuyện nữa, càng sẽ không cướp Tần Nghiêu với cô ta nữa, tôi biết lỗi rồi, van xin anh…”
Đã mất đi lớp che đậy cuối cùng, Cung Tiểu Kiều thở gấp nghẹn ngào.
Anh nếm nước mắt của cô, nghe tiếng cô khóc, lý trí vốn mất đi cũng dần dần trở lại, khắp khuôn mặt đều là ảo não tự trách và tức giận.
“Tại sao em không chịu hiểu chứ! Anh không phải vì Cố Tiểu Nhu! Chỉ là vì em!”
“Cố Hành Thâm, thả tôi, thả tôi ra, cầu xin anh…” Cô bị dọa sợ, căn bản không biết anh đang nói gì, chỉ biết run rẩy khóc xin anh buông tha mình.
“Bảo bối, trễ rồi…” Gương mặt sợ hãi của cô khiến tim anh hung hăng nhói đau, “Thật sự chán ghét anh đến vậy sao?”
Nhưng mà, anh đã không cách nào dừng lại, không cách nào dừng tay được.
Chạy tới bước này, không còn đường lui nữa.
Bởi vì lui về sau cũng chỉ có mất đi, cho nên, yêu em, cũng chỉ có một lựa chọn này.
Cho dù, cả hai đều đau khổ…
Cũng không thể chịu đựng để em rời đi…
Anh vẫn luôn nghĩ bản thân có thể nhẫn nhịn đến bước cuối cùng kia…
Cuối cùng, vẫn là bại trong tay em…
Cố Hành Thâm không còn gấp gáp đối xử thô bạo với cô nữa, mà bắt đầu dịu dàng vuốt ve, chậm rãi tìm điểm nhạy cảm của cô, ép cô phát ra những tiếng rên rỉ mê người.
Cung Tiểu Kiều dồn dập thở hổn hển, toàn thân đều mất đi sức lực, giọng nói đứt quãng nghẹn ngào như muốn hòa tan, “Cố Hành Thâm… Đừng đụng chỗ đó…”
“Không thoải mái sao?” Anh nuốt đóa hoa đang nở rộ, phát ra tiếng mút mập mờ, cô cắn mu bàn tay của mình, mắc cỡ chỉ hận không thể tìm cái lỗ để trốn vào.
“Cố Hành Thâm…”
“Anh Thâm…”
“Anh Thâm đừng mà…”
“Dừng lại đi, được không?”
“Suỵt! Đừng sợ! Anh sẽ không làm đau em, chỉ là muốn yêu thương em…”
Cung Tiểu Kiều đột nhiên căng chặt thân thể, hai tay gắt gao nắm lấy thân thể anh, “Hức, đau, anh Thâm, thật sự rất đau, chúng ta dừng lại đi có được không…”
“Anh muốn em làm gì cũng được cả, cầu anh dừng lại đi… Chúng ta không thể…”
“Sao anh có thể…”
“Tại sao lại không thể? Chỉ em với Tần Nghiêu là có thể sao? Tại sao chỉ có anh là không được?”
Tâm trạng của Cố Hành Thâm lại trở nên kích động, Cung Tiểu Kiều khiếp sợ không dám nói nữa, bởi vì, cô không biết câu nào sẽ chọc giận anh phát điên.
Nhóc con bình thường kêu căng phách lối thất thường không sợ trời không sợ đất, lúc này đây lại giống như một con thú nhỏ, hoảng sợ nằm dưới người mình khóc khẽ cầu xin.
Vốn chỉ muốn trợ giúp cô chuẩn bị sẵn sàng, nhưng ngón tay chạm tới lớp chắn mỏng manh kia, Cố Hành Thâm lập tức kinh ngạc vô cùng, tiếp theo là vui mừng, toàn bộ tâm trạng đều là bay bổng.
Cô lại vẫn là lần đầu tiên.
Anh không thể ngờ được, cô đã lui tới với Tần Nghiêu đến mức như vậy mà vẫn luôn giữ mình.
Bởi vì cô quá khẩn trương, cho nên bên trong lại càng kẹp chặt.
Nếu cứng rắn tiến vào tuyệt đối sẽ làm cô bị thương.
Hơn nữa, anh cũng không muốn lần đầu tiên của cô đều là sợ hãi đối với mình.
Cố Hành Thâm miễn cưỡng đè xuống dục vọng đã sớm không thể ức chế được, rút ra nửa ngón tay vừa chôn