Editor: Ngạn Tịnh.
Beta: Bén
“Tiểu Kiều----“
Tần Nghiêu không để ý tới vết thương trên người, giãy giụa kịch liệt, “Cố Hành Thâm, anh buông cô ấy ra! Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy cả, làm khó một người phụ nữ thì đáng mặt đàn ông gì chứ!”
Cố Hành Thâm vẫn giữ tay che mắt Cung Tiểu Kiều, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tần Nghiêu một cái, “Chuyện của chúng tôi, cũng không liên quan gì đến cậu!”
Đôi tay nhỏ của Cung Tiểu Kiều gắng sức đẩy tay Cố Hành Thâm, làm loạn muốn lấy tay anh ra.
“Làm sao? Muốn nhìn thấy máu sau đó mặc anh muốn làm gì thì làm?” Cố Hành Thâm nói bên tai cô.
Cung Tiểu Kiều sững sờ, nhưng cũng không dám động đậy nữa.
Đáng chết, tên khốn này luôn có bản lĩnh giết chết cô chỉ trong nháy mắt!
“Tần Nghiêu, tôi đã cho cậu cơ hội, lần này, cho dù Tiểu Nhu tha thứ cho cậu, tôi cũng sẽ không để cậu đến gần con bé nữa.”
Tần Nghiêu cười lạnh, “Cố Hành Thâm, anh nghĩ tôi muốn đến sao? Nếu không phải năm đó…”
“Nếu như? Nếu như cậu không đồng ý, có thể ở cùng Tiểu Nhu đến bốn năm? Vào lúc này còn nói mấy lời như vậy, có phần quá vô sỉ.”
Tần Nghiêu cắn răng không nói nữa.
Cố Hành Thâm quét mắt nhìn bừa bãi đầy đất, “Dựa vào thế lực nhỏ này cũng muốn mang người của tôi đi? Trước khi làm việc nên dùng não một chút, đừng cứ ngây thơ như vậy!”
Nói xong, Cố Hành Thâm mang theo Cung Tiểu Kiều nghênh ngang mà đi.
Lãnh Thấu mang theo đàn em thu dọn tàn cuộc.
Trước khi đi Cung Tiểu Kiều len lén đưa tay kéo áo quần anh ta một cái, cầu cứu.
Lãnh Thấu tỏ vẻ, thương nhưng chẳng thể giúp được gì…
“Cố Hành Thâm, anh buông tôi ra! Anh muốn dẫn tôi đi đâu!”
Cố Hành Thâm không nói một lời, lái xe, mặc cô làm loạn, quấy phá tạo nên một chặng đường kinh hồn.
Mặc cô kêu khóc ầm ĩ làm loạn thế nào anh đều mặt lạnh không để ý tới cô, Cung Tiểu Kiều trong cơn tức giận ôm lấy tay đang cầm lái của anh, cắn!
Nhìn anh chẳng nhăn mày chút nào vì vậy lại tiếp tục nhây cắn, sau đó…
Sau đó cắn đến thấy máu…
Cuối cùng, cô bị chính máu mình cắn ra dọa ngất đi…
Cố Hành Thâm liếc mắt nhìn Cung Tiểu Kiều đã ngất, dùng cánh tay bị thương đó đỡ cô dựa cô lên vai mình.
Lúc Cung Tiểu Kiều mơ mơ màng màng tỉnh lại, Cố Hành Thâm đã ôm cô lên lầu.
Chỗ này là… Nhà trọ gần trường học.
Anh mang cô tới nơi này làm gì chứ?
Cố Hành Thâm ôm cô trực tiếp đi đến phòng ngủ, giống như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, trầm giọng trả lời bên tai cô, “Làm tìn*”
Cung Tiểu Kiều kinh sợ thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, “Cố Hành Thâm! Anh điên rồi!”
Anh ném cô lên giường, cởi cà vạt của mình, lại cởi áo sơ mi màu đen ném xuống đất, từng câu từng chữ ép tới gần cô, “Phải! Anh điên rồi! Ngay khi em chạy theo Tần Nghiêu trước mặt anh thì anh đã điên rồi!”
Anh có thể chịu đựng cô không yêu mình, có thể chịu đựng cô vô tâm vô phế, có thể chịu đựng cô vô tri không cảm nhận được tình cảm của mình.
Nhưng mà, cô lại dám chạy theo người đàn ông khác, hơn nữa người kia còn là Tần Nghiêu!!!
“Lại dám bỏ trốn theo trai… Nói anh nghe, là ai cho em lá gan đó?”
Anh khóa hai tay cô lên đỉnh đầu, đầu gối chen vào giữa hai chân cô, trong mắt tràn đầy hung ác.
Cung Tiểu Kiều tức giận vùng vẫy đấm đá, “Cố Hành Thâm, anh buông tay! Trọng điểm căn bản không phải là tôi bỏ trốn, mà là tôi bỏ trốn với ai mới đúng! Bởi vì anh ta là người đàn ông của em gái bảo bối nhà anh đúng không! Nếu là người không quan trọng khác, anh sẽ kích động vậy sao?”
“Đáng chết! Anh nói cho em rõ, dù là ai cũng không được! Em còn dám chạy theo người đàn ông khác, anh sẽ chặt đứt chân của em!”
Cố Hành Thâm đấm một đấm lên giường, kết quả tấm ván giường nhỏ đáng thương không bền chắc, bị anh đấm như vậy, một bên cũng bị sập xuống.
Cung Tiểu Kiều hét lên một tiếng, bị anh ôm vào ngực,