Editor: Ngạn Tịnh.
Beta: Bén
Vì vậy, Cung Tiểu Kiều không thể làm gì khác hơn là hợp lực với dì Lâm khiêng Cố Hành Thâm vào phòng dành cho khách.
Nói là phòng dành cho khách, thật ra vốn dĩ là phòng của Cố Hành Thâm.
Khi còn bé Cố Hành Thâm thường xuyên sang đây chơi, ông nội Cung cố ý chuẩn bị cho anh một căn phòng, Cố Hành Thâm cũng thường xuyên qua đêm ở đây.
Cung Tiểu Kiều nhờ dì Lâm chăm sóc Cố Hành Thâm, sau đó đứng ngẩn người ở ban công.
“Ai ui ai ui!”
Một lát sau, dì Lâm đầy vẻ hoảng sợ chạy từ trong nhà tới, Cung Tiểu Kiều vội vàng tới hỏi, “Dì Lâm, chuyện gì vậy?”
“Tiểu Kiều, dì cũng hết cách rồi! Dì thật sự không giúp gì được nữa! Vốn dì tính thoa thuốc cho cậu ta, cậu ta lại đột nhiên nắm chặt cổ tay dì, cháu xem đi này!” Dì Lâm vừa nói vừa đưa cổ tay bị bóp đến đỏ ửng lên của mình.
“Đi, cháu thoa thuốc cho dì!”
“Không cần không cần, dì tự thoa là được! Tiểu Kiều à, đừng giận dỗi nữa, chờ cậu ta tỉnh rồi đuổi đi không phải là được rồi sao! Hay là, cháu vốn không muốn như vậy, cho nên mới không dám đối mặt với cậu ta, sợ bản thân sẽ rung động?” Dì Lâm hỏi.
Tình hình cô nhóc này bây giờ cũng giống như cái đoạn thời gian cố kìm nén không gọi cho Cố Hành Thâm lúc còn nhỏ vậy, dù cậu ta có gọi tới cũng không thèm quan tâm.
Cung Tiểu Kiều luôn miệng cố chấp, nhưng lần này lại không kích động phản bác, chỉ nhẹ than thở một câu, “Cũng có lẽ là vậy...”
Nếu là tự bản thân rước lấy, cũng không thể làm phiền người khác tới gánh giúp.
Cung Tiểu Kiều không thể làm gì khác hơn là tự mình đi giải quyết.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Hành Thâm lôi thôi nhếch nhát như vậy.
Lúc mới nãy vừa nhìn thấy thật sự là bị dọa khiếp sợ.
Cũng may lúc này anh không phải ngất xỉu, mà chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi, cũng không biết đã bao nhiêu ngày không ngủ rồi.
Cung Tiểu Kiều lấy rượu thuốc thoa lên vết thương trên đầu anh trước, sau đó lấy áo sơ mi sạch sẽ từ trong tủ ra lau sơ qua rồi thay cho anh.
Sau một hồi giày vò, người nằm trên giường vốn lôi thôi lếch thếch cũng đã ra dáng người.
Cung Tiểu Kiều xoa cánh tay ê ẩm, vỗ vỗ mặt anh, có chút ngạc nhiên với lời của dì Lâm, “Rõ ràng là rất ngoan ngoãn mà...”
Cung Tiểu Kiều nằm ở mép giường bất giác ngủ thiếp đi, đột nhiên cảm thấy gò má ngứa ngáy, tiếp theo môi lưỡi có chút tê dại, vì vậy giơ tay vẫy vẫy đuổi ruồi muỗi phá đám đi, lập tức nghe thấy ‘A’ một tiếng.
Cung Tiểu Kiều bị đánh thức, phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh ngủ là nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã tối rồi, phản ứng thứ hai là nhìn người đàn ông trước mặt đang đau khổ che lấy chỗ đau.
“Anh làm sao vậy?” Cung Tiểu Kiều đờ mặt ra, nhẹ nhàng hỏi anh.
“Em đi ngủ còn đánh người lung tung...” Cố Hành Thâm liếc mắt cáo trạng.
“Nói bậy! Tôi đánh người lung tung lúc nào chứ!” Cung Tiểu Kiều không phục phản bác.
“Mới vừa rồi.”
“Đang yên lành, sao tôi lại đánh anh chứ?”
“Làm sao anh biết được!”
Cung Tiểu Kiều không nói gì chỉ nhìn anh, ánh mắt bày tỏ rõ ràng anh có điều mờ ám.
“Nếu tỉnh rồi thì tự rời đi đi.”
Cung Tiểu Kiều vừa đuổi người vừa trách móc, “Những người kia mà cũng gọi là anh em à? Vào lúc cần lại chẳng có một người giúp được gì!”
Cố Hành Thâm cong cong khóe môi, “Tiểu Kiều, em đang đau lòng cho anh sao?”
Cung Tiểu Kiều liếc trắng mắt nhìn anh, “Cố Hành Thâm, anh đừng tự mình ảo tưởng!”
“Tiểu Kiều, em thích anh!” Cố Hành