Editor: Ngạn Tịnh.
Beta: Bén
“Cố Hành Thâm, đừng đụng vào tôi, tôi chán ghét anh!”
“Vậy thì phải đụng nhiều để thành quen, đến khi em thích mới thôi!”
“Cố Hành Thâm anh có tin không, tôi sẽ nói với mọi người anh bị liệ* dươn*.”
“Anh cũng không ngại dùng hành động hiện tại giải quyết.”
“Cố Hành Thâm, tôi còn đau...”
“Bây giờ không đau đâu, chờ đến khi nó mọc lại em sẽ càng đau hơn nữa!”
Cung Tiểu Kiều có chút sợ hãi, nhưng lập tức phản ứng lại, “Anh lừa con nít à? Cho tới bây giờ chưa từng nghe ai nói thứ kia đã rách rồi còn mọc lại đâu...”
“Cái đó thì chưa chắc!”
“Anh đi chết đi!’
“Thật là...” Cố Hành Thâm than thở, “Lớn rồi, càng ngày càng khó gạt!”
“Biết ngay anh gạt tôi mà! Tôi biết ngay mà! Ông chú chăn dê khốn kiếp này!”
Cung Tiểu Kiều đang nói, đột nhiên khựng lại, vễnh tai nghe tiếng động bên ngoài, sau đó đẩy ngón tay đang có ý đồ xâm nhập của Cố Hành Thâm ra, “Cố Hành Thâm, anh nghe đi, tiếng gì kìa?”
“Ông nội đã ngủ rồi, dì Lâm cũng ngủ rồi.”
Giọng Cố Hành Thâm khàn khàn mà trầm ngâm, “Tiểu Kiều, đừng hành hạ anh nữa...”
Cung Tiểu Kiều vội vàng xốc chăn lên một chút, “Tôi nói thật, hình như là vợ và em gái của anh.”
Cố Hành Thâm ngẩn người, Cung Tiểu Kiều thừa cơ hội đạp anh xuống, lấy chăn gói bản thân lại.
Cố Hành Thâm ngồi trên mặt đất, nơi nào đó vẫn cứng rắn sưng to, cắn răng nghiến lợi nhìn nhóc con cuốn trong chăn.
Sau đó hai người nghe thấy dưới lầu có tiếng người đang kêu gọi.
“Cung Tiểu Kiều, cái đứa không biết xấu hổ nhà mày, cút ra đây cho tao!”
Dì Lâm đứng ở cầu thang can ngăn, “Cô cả! Cô cả! Cô hai thật sự không có ở đây mà!”
“Đừng gạt cháu! Sao nó lại không có ở đây được chứ? Cố Hành Thâm bước vào nơi này vẫn chưa thấy ra đâu!”
“Cô cả, cô nhỏ tiếng một chút, ông chủ vẫn còn đang ngủ!”
Dì Lâm cẩn thận từng li từng chút liếc nhìn về phòng ngủ của ông nội Cung, rất sợ sẽ đánh thức ông dậy.
“Tôi thấy không phải là ông nội đang ngủ, mà là bọn họ...”
Cung Hàn Niệm còn chưa nói hết câu, ông nội Cung đi từ phòng ngủ ra, vẻ mặt không vui nhìn đám người, “Kêu to gọi ngủ cái gì đó, chẳng ra phép tắc gì cả!”
Cố Tiểu Nhu vẫn luôn im lặng đi theo phía sau đúng lúc lên tiếng nói, “Ông nội Cung, thật sự xin lỗi, chúng cháu sẽ rời đi ngay! Chị dâu, chị đừng làm ồn nữa, chúng ta về trước đi! Tiểu Kiều và anh hai có lẽ thật sự không ở đây đâu!”
Cung Hàn Niệm thấy ông nội Cung đi ra, lập tức thu liễm lại thái độ đi chút ít, nhưng vẫn ngang bướng không chịu từ bỏ ý định, “Ông nội, con nhóc đó không chỉ dẫn dụ đàn ông đào hôn còn quyến rũ anh rể của mình, sao ông có thể bao che cho nó như vậy chứ! Cháu mới là cháu gái ruột của ông mà!”
“Tiểu Kiều cũng là cháu gái của tôi.”
Ông nội Cung nghiêm túc nói rõ, giọng điệu rất nặng, “Ai cũng không được phép náo loạn.”
“Ông nội, có phải ông đã già nên hồ đồ rồi không! Không tin cháu và con trai ông, lại cứ một mực tin tưởng một người ngoài, một ngày nào đó toàn bộ tài sản nhà họ Cung đều sẽ bị con yêu tinh kia lừa gạt sạch!”
Cung Hàn Niệm trả lời một cách mỉa mai.
Ông già này, một lòng một dạ đứng về phía con ranh kia, cô đã sớm nhịn đủ rồi.
“Cháu... Nghiệt chướng!” Ông nội Cung giận đến toàn thân phát run!
“Tôi còn tưởng là ai cơ? Không biết trễ như vậy hai người còn đến tìm tôi là có điều gì cần chỉ dạy sao?”
Lúc này, Cung Tiểu Kiều đi từ trên lầu xuống, bước tới đỡ lấy ông nội Cung, vỗ vỗ sau lưng giúp ông thuận khí, “Ông nội, ông ngồi đi. Xin lỗi ông nội, đã quấy rầy giấc ngủ của ông, nơi này để con xử lý.”
Cung Hàn Niệm nhìn thấy cô lập tức hung tợn trừng mắt nhìn, “Cung Tiểu Kiều! Rốt cuộc mày cũng có mặt mũi bước ra?”
“Vậy thì cô nói rõ xem, sao tôi lại không có mặt mũi để