Editor: Ngạn Tịnh.
Beta: Bén
“Vậy cô nói cho anh ta biết, muốn gặp tôi, trừ khi anh ta chết, nếu anh ta chết, tôi lập tức đi gặp anh ta.”
“Cô... Tiểu Kiều, sao cô có thể như vậy chứ?”
“Tại sao tôi không thể?” Trong lòng Cung Tiểu Kiều đầy giận dữ, nhưng bởi vì cố kỵ ông nội vẫn đang ngồi ở đây, không dám nói quá đáng.
Trong lòng ông nội, cô chính là một cô bé không rành lòng người đó!
Cho dù có một số việc cô biết trong lòng ông rất rõ ràng, nhưng cô vẫn không muốn tranh chấp chua ngoa với người khác ngay trước mặt ông nội.
“Cố Hành Thâm!” Cung Hàn Niệm đột nhiên nhìn về phía lầu trên, tức giận gọi một tiếng.
Cố Hành Thâm đang vừa cài nút áo vừa chậm rãi bước xuống cầu thang, giống như sợ người khác không biết vừa rồi anh đang làm gì vậy, cũng không biết có phải là cố ý hay không.
Cố Hành Thâm không nhìn Cung Hàn Niệm, trực tiếp đi tới trước mặt Cung Tiểu Kiều, xoa xoa tóc cô, “Anh đi đây.”
“Thuận tiện mang đống phiền phức này đi luôn đi.” Cung Tiểu Kiều né tránh tay anh, tức giận nói.
“Xin lỗi, đây sẽ là một lần cuối cùng, sau này sẽ không có ai đến quấy rầy em nữa.”
Cố Hành Thâm dừng lại một chút, ghé xuống bên tai cô nói với âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe, bổ sung thêm một câu, “Trừ anh.”
Cung Tiểu Kiều thật sự không còn biết nói gì, thật đúng là chỉ cho phép quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn, một mình anh cũng đã đủ làm phiền cô lắm rồi!
“Cố Hành Thâm, hôm nay anh không cho em một lời giải thích hợp lý, em sẽ không đi đâu cả!” Cung Hàn Niệm phẫn hận nói.
Cố Tiểu Nhu cũng cầu khẩn, “Anh, em cũng không đi, nếu Tiểu Kiều không đi thì Tần Nghiêu sẽ chết... Anh hai, cầu anh giúp em!”
“Tiểu Nhu, đây không phải là cách căn bản để giải quyết vấn đề, nếu em chịu buông tay, anh sẽ thả cậu ta ra, đến lúc đó Tần Nghiêu sẽ không còn chuyện gì cả.”
“Không... Em không muốn...” Cố Tiểu Nhu lắc đầu.
“Trở về rồi hẵng nói.” Cố Hành Thâm kéo Cố Tiểu Nhu rời đi.
Hoàn toàn không nhìn Cung Hàn Niệm đang đứng lúng túng tại chỗ kia dù chỉ một cái, cô ta hận đến giậm chân một cái sau đó đuổi theo.
Cuối cùng ba người cũng đều rời đi hết rồi.
“Mặc dù Cố thiếu gia nói sẽ chịu trách nhiệm với Tiểu Kiều nhà chúng ta, nhưng tôi thấy, tính khí kia của cô cả sẽ làm ầm ĩ một trận không nhỏ đâu!” Dì Lâm lo lắng nói.
Ông nội Cung trái lại chẳng sao cả, bình thản trở về tiếp tục ngủ. Dù sao đây cũng là chuyện nhóc con họ Cố kia nên bận tâm, mặc dù chuyện này quả thực rất phức tạp, chỉ là với năng lực nhóc con họ Cố kia, ông miễn cưỡng cũng coi là yên tâm.
Mấy ngày tiếp theo, Cố Hành Thâm tuyên bố muốn thường xuyên đến quấy rầy lại cũng chẳng đến nữa, có lẽ là đang bận rộn xử lý chuyện hôn lễ.
Tần Nghiêu dưới áp lực nặng nề rất có thể sẽ khuất phục, đến lúc đó tất nhiên là cá chết lưới rách, chỉ là dưới tình huống này coi như Tần Nghiêu và Cố Tiểu Nhu miễn cưỡng kết hôn cũng sẽ không có kết quả tốt.
Về phần Cố Hành Thâm và Cung Hàn Niệm, hai nhà đã sớm đưa ra hôn ước, ầm ĩ đến tất cả mọi người đều biết, nếu bây giờ nói bởi vì chuyện của em gái mà hoãn lại một thời gian thì còn có thể hiểu, sao có thể nói hủy bỏ là hủy bỏ được.
Nhà họ Cố.
Cố Hành Thâm không nói tiếng nào đứng trong phòng khách, đối mặt với đợt sóng gió thứ hai.
Ba Cố vỗ bàn một cái, bừng bừng tức giận, “Qúa hồ đồ! Lúc này lại nói hủy bỏ hôn lễ, con nói xem nhà gái người ta phải sống thế nào?”
“Không phải là không kết hôn, mà đối tượng kết hôn đổi thành Tiểu Kiều!”
Ba Cố tiêu hóa một chút, tức giận hất đổ ly trà trên bàn, “Con lặp lại lần nữa!”
“Con muốn cưới là Tiểu Kiều.”
“Con...” Lần này ba Cố cầm ly trà lên tính hỏi thăm với đầu của Cố Hành Thâm, lúc này trên đầu Cố Hành Thâm vẫn còn vết thương dán băng bông.
Mẹ Cố