Editor: Ngạn Tịnh.
Tần Nghiêu kéo cô đến trong ngõ nhot, phẫn nộ tới gần cô, "Vì sao lại cùng một chỗ với anh ta? Chỉ là vì [Thiên Hạ Vô Ma]? Bởi vì muốn vào giới giải trí?"
Cung Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy buồn cười, "Là lại làm sao?"
"Em..." Tần Nghiêu vẻ mặt đau lòng, "Anh ta có thể cho em anh cũng có thể cho, tội gì phải lãng phí bản thân như vậy chứ?"
"A, Tần tiên sinh, ý tứ của anh đây là cũng muốn tiềm tôi? Tôi không thể bị Kim Mộc Lân tiềm, là có thể bị anh tiềm? Không thể lãng phí cho người khác, có thể lãng phí với anh?"
"Anh không có ý tứ kia! Tiểu Kiều, em sao cứ phải cố ý nói khó nghe như vậy... Giữa chúng ta..."
Kim Mộc Lân không biết từ lúc nào đuổi kịp, hai nắm tay giữ hai vai Cung Tiểu Kiều mang về trước ngực mình, cắt câu lấy nghĩa, lời nói ra kinh người, "Bảo bối đương nhiên thích cùng tôi làm ~"
Cung Tiểu Kiều không chút khách khí lấy khuỷu tay tập kích phía sau, "Huynh có chừng mực một chút cho ta!"
Diễn quá mức sẽ phản tác dụng.
"Shtt, xuống tay thực ngoan (ngoan độc)! Thế nào? Xem ta chọc giận anh ta, đau lòng?" Kim Mộc Lân ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói.
"Muội có đau hay không huynh không cần biết, muội chỉ biết là nếu huynh lại vô nghĩa, huynh sẽ rất đau." Cung Tiểu Kiều uy hiếp.
"Bảo bối em phải ôn nhu một chút..."
"Ít giả vờ! Đi thôi!"
"Tiểu Kiều----" Tần Nghiêu đột nhiên gọi cô lại.
"Còn có chuyện gì?"
"Ngày đó... Em có chuyện muốn nói với anh, là cái gì?"
"Không có gì."
Nghe được câu trả lời của cô, Tần Nghiêu có chút thất vọng.
"Chuyện ngày đó, thực xin lỗi. Tiểu Nhu cô ấy không phải cố ý..."
"Đúng vậy! Cô ấy không phải cố ý, là tôi cố ý, được rồi chứ?"
"Thực xin lỗi..."
"Không cần nói xin lỗi, không phải đã nói sao, là tôi cố ý, không có bất kỳ quan hệ nào với Tiêu Nhu nhà anh." Cung Tiểu Kiều chân thành nói.
Ngược lại thật sự phiền não,