Editor: Ngạn Tịnh.
Kim Mộc Lân nói hôm nay sẽ thử vai chọn nữ chính, làm nam chính, hắn là một trong những vị giám khảo. Cung Tiểu Kiều muốn đi xem, học chút này nọ, liền đi theo.
Cung Tiểu Kiều lấy thân phận trợ lý Kim Mộc Lân đứng ở xa xa. Kim Mộc Lân lại giống như đại gia bày một pose ngồi ở đó, bên trái là nhà sản xuất, bên phải là người đại diện.
Tên kia mặc một thân áo sơ mi hồng, ba nút đầu của áo sơ mi đều không cài mà mở rộng ra, chính là cực kỳ hứng thú nhìn một loạt người đẹp nơm nớp lo sợ đứng ở đằng kia, đạo diễn đang vứt kịch bản rít gào----
"Nhân vật Thượng Quan Huyền Nguyệt này quan trọng nhất chính là biết khóc, mặc kệ là khóc lê hoa đái vũ quyến rũ động lòng người, hay là tan nát cõi lòng tuyệt vọng chết lặng trống rỗng mà khóc; hay là lã chã chực khóc lại quật cường nhẫn nước mắt, hoặc là điên cuồng cười to khóe mắt rưng rưng, mỗi một loại đều khác nhau! Hành tây, thuốc nhỏ mắt, hệ thống cung cấp nước uống? Các người tưởng rằng nhỏ chút nước mắt đã tính là khóc sao? Cảm tình! Cảm tình! Cảm tình nha! Hiểu hay không?"
Đạo diễn không ngừng bạo phát đi qua đi lại, cảm xúc càng ngày càng không tốt----
"Trước khi Thương Quan Huyền Nguyệt thành ma chính là tiểu thư khuê các, là thiên kim Thừa tướng, là tài nữ đứng đầu Kinh đô! Vừa phải diễn xuất nàng dịu dàng như nước, cũng không thể câu nệ cứng nhắc quá mức, phải biểu hiện ra linh tính của tài nữ, càng phải hàm xúc lộ ra bề ngoài vẻ yếu đuối vợ hiền mẹ tốt, chính là khát vọng cùng thanh tao cao ngạo! Khi biết được tướng công có thái độ quá mức ôn nhu ái muội với đứa bé mồ côi mình cứu về, nàng tuy rằng ngoài mặt thoạt nhìn nước chảy mây trôi, nhưng giữa mày đã lộ ra vẻ u sầu, chính là cái loại giữa mày đã lộ rõ trong lòng vẫn ai oán mê man ấy, hiểu không!!! Tôi muốn chính là