Trong hẻm nhỏ, mưa đang nặng hạt.
Ánh đèn đường yếu ớt cũng chịu thua dưới bóng đêm.
Đứng nép mình trong góc tối, An Lâm ôm vết thương trên vai cố chịu đựng không r3n rỉ.
Bó hoa dưới chân sớm đã dập nát.
Không ngờ ở chính địa bàn của mình mà lại bị người ta tập kích.
An Lâm cảm thấy tức điên.
Cũng do anh quá tự tin mà không đề phòng.
Cũng do anh muốn chính tay mình mua hoa tặng cho cô.
Kẻ này to gan như vậy, lại không nể mặt người thành phố A chắc hẳn là người ở thành phố B rồi.
An Lâm đưa tay hứng lấy nước mưa rồi rửa mặt mình, anh muốn dựa vào cái lạnh lẽo của nó mà để cho mình tỉnh táo lại.
Đã chạy vào đây hơn hai mươi phút rồi, có lẽ người của anh cũng sắp đến.
An Lâm nhích người đi ra khỏi hẻm.
Quả nhiên, An Tường vội vàng chạy đến.
Vừa ngồi vào ghế sau, An Tường liền đưa cho anh chiếc khăn sạch.
- Đại ca thế nào rồi, tụi em rất xin lỗi vì đã chủ quan.
Không ngờ có người to gan vậy, dám nhắm vào anh.
An Lâm cười:
- Người nhắm vào anh đây rất nhiều nhưng liều lĩnh vậy rất ít.
Chú đi điều tra xem có phải người bên thành phố B hay không?
- Vâng, còn vết thương của anh? Chúng ta cần đi đến bác sĩ không?
An Lâm lắc đầu:
- Đừng làm ồn ào kẻo An Linh lo lắng.
Về biệt thự ngoại ô đi.
- Dạ.
…
Trong văn phòng nhà họ Hoàng.
Hoàng Chữ đang nghe điện thoại, trên bàn là một chai rượu vang loại XX, mùi vị yêu thích của ông ta.
- Đã xác định chưa? Tôi cần kết quả chính xác.
Đầu dây bên kia, tiếng cô gái trẻ chắc nịch.
- Tôi chắc chắn đạn đã găm vào thịt của anh ta nhưng có vẻ chưa chết.
- Chưa chết mà cô nói ra nhẹ nhàng vậy hả, cái tôi cần là chữ chết, chết, cô hiểu chưa? Hừ…
Trương Kỷ Ninh cũng tức giận không kém:
- Ông tưởng giết heo sao mà dễ dàng.
Đây là đầu sỏ, là đại ca của thành phố A, nhân vật có tiếng đấy.Đừng có nghĩ nó dễ dàng như lời nói có được không?
Hoàng Chữ không dám nói thêm.
Nếu như cô ta tức giận mà bỏ cuộc thì cục tức này của ông khi nào mới hết?
Cái tên An Lâm chết tiệt đó, đã nhận tiền của ông mà lại thả bọn kia đi lại còn không giải thích gì.Vậy có bực mình không cơ chứ?
Hoàng Đương ngồi im lặng trên xe lăn lắng nghe cuộc nói chuyện của cha mình.
Anh nhìn xuống hai chân đã phế của mình, lòng có gì đó sôi trào.
Trước kia…anh không phải thế này.
- Cha…
Hoàng Chữ buông điện thoại xuống nhìn anh:
- Sao thế?
- Con muốn ra nước ngoài chữa trị, đôi chân này không phải bỏ luôn đâu?
Hoàng Chữ có chút suy nghĩ:
- Chờ qua một trăm ngày của ông nội rồi đi, như vậy sau này con có thể thuận lợi làm việc.
Nhà họ Hoàng rất coi trọng chữ hiếu, con đừng để mất lòng dòng họ mà hỏng việc.
Hoàng Đương có chút không muốn, anh ta không muốn chờ thêm nữa.
Thời gian qua đã là quá sức rồi.
- Tại sao cha không đón em về, định bỏ mặc nó luôn sao? Dù không có con thì cũng có Hoàng Đan mà? Ai làm chẳng được?
Hoàng Chữ nghe đến đứa con gái đã bỏ nhà đi bụi hai năm kia vì bênh vực Hoàng Đỉnh mà có chút không vui.
Nó toàn lo cho người ngoài.
Chỉ sợ nói đến tài sản lại không thèm ý chứ.
- Được rồi, để cha sắp xếp đã.
Đừng nghĩ đến em con nữa, nó không làm theo ý chúng ta được đâu.
Hoàng Đương không nói thêm gì.
Liền đẩy xe ra ngoài.
…
Thành phố A.
Buổi sáng kẹt xe nhiều nên Phí Chung Hằng đến biệt thự họ An đã quá trưa.
An Linh đưa anh đến quán cà phê gần đó.
Cả hai chọn một bàn vắng phía bên trong.
An Linh nhớ anh bao lâu, giờ gặp mặt, trong lòng vô cùng vui vẻ.
- Em định ở đây luôn sao? Vô tâm vừa thôi chứ?
Phí Chung Hằng tỏ ý giận dỗi.
An Linh nắm lấy tay anh an ủi:
- Em không dám về, em không phải Bạch Mộng Linh làm sao có thể tìm anh?
Phí Chung Hằng cảm thấy đau lòng.
Anh không nghĩ đến chuyện này.
- Được rồi, anh sẽ đến An gia hỏi cưới em, lúc đó dù em là ai thì cũng là vợ anh.
An Linh sung sướng mỉm cười.
- Được thôi.
Ba ngày sau, An Lâm trở về.
Anh thấy An Linh đang cắm hoa trên phòng khách liền bước đến vui vẻ hỏi:
- Hôm nay em cắm hoa à, chuyện gì vui thế?
An Linh không giấu giếm:
- Anh hai, ngày mai Phí Chung Hằng đến cầu hôn em, anh nhớ đừng gây áp lực với anh ấy nhé?
- Cái gì? Cầu hôn?
Sắc mặt An Lâm vô cùng tệ.
Anh cố gắng không nổi cáu lên.
Thế nhưng An Linh lại lo lắng.
- Vâng…?
- Không được.
Sau đó tức giận nắm lấy tay cô kéo lên lầu.
Cửa phòng vừa đóng, An Linh có chút khẩn trương.
- Có chuyện gì mà anh lại như vậy thế?
- Lẽ ra anh nên nói với em từ sớm …
An Linh yên lặng nhìn anh.Chờ đợi.
- Em bảo anh ta không được đến tìm em nữa.
Em cũng không thể gả cho anh ta đâu, bởi vì người em lấy sẽ là anh.
An Linh vô cùng khiếp sợ.
- Em…Không…
An Lâm không muốn nghe cô nói, trực tiếp bước ra ngoài.
- Chúng ta không cùng huyết thống nên em không cần lo.
Ba ngày sau làm lễ cưới ở nhà thờ XX.
Cửa đóng kín.
An Linh ngồi bệt xuống sàn, cõi lòng tan nát.
Cô thiếu nợ ân tình nhà họ An rất lớn, bây giờ chẳng biết làm sao.
Cả một lời từ chối cô cũng không thể nói được.
…
Khi Phí Chung Hằng biết chuyện đã là hai ngày sau, khi anh bị chặn lại trước cửa nhà họ An.
Lúc đấy, An Lâm đã xuất hiện và nói:
- Ngày mai tôi và An Linh sẽ làm đám cưới tại nhà thờ XX rồi,mong anh đừng làm phiền đến chúng tôi, nếu không tôi sẽ không để anh yên thân đâu.
Nhớ đấy.
Phí Chung Hằng không biết làm cách nào mà anh về được nhà.
Chỉ là hiện tại đầu óc anh đã sớm rối tung.
Hèn gì, anh không thể liên lạc được với cô.
Cái tên An