Phí Chung Hằng từng tuổi này rồi nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến một chuyện nào tưởng chừng như chỉ có trong phim hay trong sách như chuyện của Bạch Mộng Linh.
Mượn xác hoàn hồn ư? Hay phải gọi bằng gì? Hoang đường biết bao nhiêu, vậy mà nó có thật.
Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc anh được An Lâm thả về.
Dường như lúc này thân xác anh và đầu óc như trống rỗng.
Bạch Mộng Linh…cũng đi rồi.
Sau khi cô ấy nói ra sự thật đó, An Lâm đã dẫn cô đi.
Lúc đó Phí Chung Hằng đã hỏi cô:
- Là sự thực sao?
An Linh mắt ươn ướt nhìn anh gật đầu:
- Đúng vậy.
Em không phải là Bạch Mộng Linh.
Em tên An Linh.
Kiều Nhược Linh.
- Vậy …còn chúng ta?
An Linh khẽ nói xin lỗi, sau đó cô ấy quay đi về phía những người đó, chỉ nhắn nhủ thêm vài câu.
Lại cũng là xin lỗi.
Huỳnh Lỗi một lúc sau tìm thấy họ và rồi Cao Anh Hào cũng đến.
Anh ta đưa người bị thương đến bệnh viện.
Sau đó, Phí Chung Hằng không nhớ nữa.
Trong đầu anh toàn là bóng cô gái đã lạnh lùng quay lưng đi kia.
Cửa phòng mở, là ông bà Phí.
Bà Phí đem cho anh một ít thức ăn.
Ông Phí trầm ngâm một hồi cũng lên tiếng:
- Chuyện đã đến nước này rồi, chờ con bình phục chúng ta lại đến Bạch Gia nói chuyện rõ ràng.
Phí Chung Hằng hơi động:
- Nói gì cơ?
Bà Phí đưa anh chén cơm nói:
- Thì còn chuyện gì ngoài chuyện từ hôn? Con bé kia nếu đã không phải là tiểu thư nhà họ Bạch thì các con có quan hệ gì nữa?
- Nhưng con…
Không đợi anh nói hết, ông Phí đã xen vào:
- Lúc này đừng nghĩ ngợi nhiều.
Lo sức khỏe cho tốt đã.
Còn chuyện Phí Thành thì con định thế nào? Cha mẹ đã bán hết cổ phần của mình.
Bây giờ công ty Phí Thị đó với chúng ta đã không còn liên quan nữa.
Phí Chung Hằng cười:
- Con không bận tâm chuyện công ty nhưng chú với con có món nợ phải trả.
Con sẽ lập một công ty khác đối đầu với ông ta.
Con muốn ông ta biết rằng điều hành công ty không phải muốn là được.
Ông Phí thở dài khẽ nói:
- Được rồi, tùy con.
Có kẹt tiền thì nói mẹ mày, bà ấy giữ tiền bán cổ phần đấy.
…
Bạch Gia.
Ông bà Bạch lúc này vô cùng đau lòng, chuyện của con gái thật không tài nào tin được.
Thế nhưng con bé lại bỏ đi.
Bạch Mộng Lam an ủi bà.Cô cũng bất ngờ lắm.
Ba Bạch rít hết một hơi dài rồi quăng điếu thuốc xuống gạt tàn.
- Ngày mai chúng ta đến thành phố A một chuyến, bà chuẩn bị đi.
Bà Bạch khẽ gật đầu rồi cùng Bạch Mộng Lam trở về phòng thu dọn.
…
Đồi Hoàng Hoa, một buổi chiều tĩnh lặng.
Hoàng Đỉnh ngồi ở đó nhìn những vệt đỏ bị những đám mây che khuất.
Hoàng hôn hôm nay chỉ còn màu đỏ, màu của máu…
Khói thuốc vẫn bay lên hòa vào không khí, không vì nỗi buồn của chủ nhân mà dừng lại.
Huỳnh Lỗi kể lại hết cho Hoàng Đỉnh nghe những gì anh biết, tang lễ cũng đã kết thúc lâu rồi.
- Mày tin rằng ông nội sẽ mất vì lý do đó sao?
Hoàng Đỉnh nói.
Huỳnh Lỗi nhìn anh lắc đầu:
- Tao không dám nói gì, dù gì tao lại không nghe thấy có gì bất thường.
- Ồ.
Nhưng tao không tin.
Hoàng Đỉnh chắc chắn.
Lúc anh trở về, Hoàng Chữ đã đưa một số luật sư đến gặp anh.
Nhìn vào những xấp tài liệu, Hoàng Đỉnh chỉ biết đó là di chúc của ông mình.
Phần của anh là đồi Hoàng Hoa, căn nhà gia phả dòng họ và một số tiền mặt.
Nghe có vẻ hợp lý đó, nhưng lúc trước chính ông nội đã nói sẽ để lại cho anh một nửa sản nghiệp của gia đình.
Mà bây giờ…?
Cái chết của ông nhất định có mờ ám.
Hoàng Đỉnh vô cùng hối hận vì đã để lỡ thời gian bên ông.
Huỳnh Lỗi vỗ vai:
- Mày nghỉ ngơi trước đã, chuyện này từ từ sẽ rõ.
Đừng để cảm xúc khống chế.
- Được thôi.
…
Thành phố A.
Nhà họ Kiều.
An Linh ngồi đó, nhìn ba người kia có chút ngượng.
Ông bà Bạch nhìn cô, cũng có chút khó mở miệng.
Bạch Mộng Lam cầm tay cô hỏi nhỏ:
- Linh à, chuyện …gì đó có phải thật không? Em thật không phải là em gái chị sao?
An Linh:
- Vâng.
Em không phải.
Sau đó cô quỳ xuống bên cạnh ông bà Bạch:
- Cháu thật sự xin lỗi, cháu không phải cố ý muốn giành chỗ con gái hai người đâu, khi đó cháu cũng vừa bị tai nạn giao thông.
Lại chẳng không biết vì sao khi tỉnh lại lại trở thành Bạch Mộng Linh nữa.
Bà Bạch vô cùng đau đớn:
- Nếu cháu ở trong thân xác nó thì linh hồn nó ở đâu? Có phải vì cháu đã chiếm lấy cơ thể nó rồi thì linh hồn con bé sẽ bơ vơ không? Làm sao…Làm sao nó trở về đây hả …???
An Linh lắc đầu không biết.
Cô sợ nhất là chuyện này.
Không biết câu trả lời.
Đang lúc khổ sở thì An Lâm bước đến, trên tay cầm một xấp tài liệu đưa cho ông Bạch.
- Bà trách em gái tôi những chuyện vô lý như vậy mà không tìm hiểu nguyên nhân sao?
Bạch Mộng Lam nhìn anh:
- Ý anh là sao?
- Mời ba người xem qua rồi hãy nói.
Bởi vì kẻ gây chuyện chính là người nhà các người.
Bạch Mộng Linh.
Cô ta là người đụng chết em gái của tôi đấy.
Ba người mặt tái mét cầm vội xấp giấy kia đọc.
Còn kèm theo cả hình ảnh.
Chứng cứ từ cảnh sát giao thông và bệnh viện được An Lâm đem đến rõ ràng.
Ông bà Bạch lúc này mới hốt hoảng.
An Linh không tin được.
Hóa ra lý do vì sao cô lại trở thành Bạch Mộng Linh lại dễ hiểu đến thế.
Qua một lúc, mọi chuyện đều giải quyết xong.
An Lâm tiễn khách ra về.
- Em đừng nghĩ nhiều.
Chúng ta không sai.
- Vâng.
An Lâm ôm chầm lấy An Linh.
Anh quyết định sẽ không để cô đi nữa.
Một khắc sinh tử kia đã giúp anh nhận ra tình cảm của mình đối với cô.
Nó không phải là tình anh em gì hết.
Mà là yêu.
Bởi giữa họ không phải là anh em ruột thịt.
…
Nửa tháng sau.
Phí Chung Hằng nhìn thành quả của mình vất vả tạo ra, công ty Tân Phí.
Kể từ ngày mai, anh sẽ lấy nó để