Hàn Trạch ở một bên cũng đã hiểu được vấn đề mà Hàn Trần muốn nói, đôi lúc anh và em gái hay chọc con gái là vịt giời giống mẹ của nó, không nghĩ con sẽ để tâm mà hớt lẻo chuyện này với Hàn Thần.
Con là con của anh, nhưng nếu Hàn Thần mà nói chuyện này cho cha và mẹ, chắc chắn năm nay sẽ không chỉ có một lần ăn mắng đâu.
Dù trong lòng đã hiểu, nhưng Hàn Trạch vẫn cố ý chọc tức Hàn Thần:
“Khéo từ mai em phải bảo Nhiên Nhiên không được chơi với anh nữa.
Riết rồi không biết ai mới là cha ruột của con bé mất thôi.”
‘...’
Hàn Thần vẫn còn chuyện muốn nói với Hàn Trạch nên ngồi thêm một lúc, anh hỏi:
“Chuyện anh nói với em về dự án Nam Sơn, em xử lý thế nào rồi?”
“Ok rồi, sáng hôm nay giấy tờ gửi đi, đầu giờ chiều người của Sở Nội vụ đích thân mang qua, gửi ở chỗ thư ký.
Em chưa xem qua nhưng chắc là không có vấn đề gì.”
Hàn An Tư ở một bên hóng chuyện, cô ấy hỏi Hàn Thần:
“Có chuyện gì hả anh?”
“Không có gì.”
Hàn Thần tất nhiên sẽ không nói, bấy giờ điện thoại của anh kêu lên thông báo có người gọi tới.
Nhìn thấy tên người gọi đến, đuôi mắt Hàn Thần hơi cong lên thật nhẹ, nhưng vẫn không qua mắt được hai con người kia.
Anh thản nhiên cầm điện thoại, bỏ qua ánh mắt như diều hâu của hai đứa em, trước khi đi ra bên ngoài vẫn không quên dặn dò Hàn Trạch:
“Dự án Nam Sơn nên tiến hành sớm đi, những chuyện khác em đừng bận tâm làm gì.”
Nhìn anh đi rồi, Hàn An Tư lập tức vỗ đùi cảm thán:
“Quả nhiên là có điềm, chứ chẳng tự nhiên mà anh ấy lại quan tâ m đến chuyện này như thế.”
Cô ấy quay sang Hàn Trạch, Hàn Trạch nói:
“Ý đại ca là muốn giúp đỡ người bên Sở Nội vụ tránh khỏi cái lò đốt kia đây mà.”
“Cao Tân Trì ư?”
Hàn An Tư khó hiểu:
“Đại ca với Cao Tân Trì có quen biết sao mà lại giúp đỡ?”
Hàn Trạch lắc đầu phủ nhận, anh ấy suy đoán:
“Cao Tân Trì không phải là người xử lý vụ này.
Nghe nói người ‘đỡ đạn’ thay Cao Tân Trì trong dự án Nam Sơn là người của Hứa gia, một cô gái rất xinh đẹp, từng suýt có quan hệ với chúng ta.”
“Hứa gia với chúng ta? Ý anh là… ‘cô dâu hụt’ đó sao?”
Hàn An Tư cứ như nghĩ đến một chuyện gì hay ho lắm, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thần đã đi xa.
Nghĩ bụng anh trai hôm nay nỡ bỏ lại công việc mà có tâm trạng ra sân vườn ‘hóng gió’ cơ đấy!
‘Gió’ này chắc xinh và mượt lắm!
Hàn Trạch cũng nhìn theo tầm mắt của Hàn An Tư, anh không chắc chắn lắm:
“Xem phản ứng vừa rồi của anh ấy, thì hẳn là như vậy.”
‘...’
Nhưng dù sao, nghĩ thế nào cũng cảm thấy gợn gợn không ổn.
Anh cả của hai người đã là trai có vợ, đối phương là gái có chồng, chẳng lẽ hai người này tính đi trái quy luật chuẩn mực và đạo đức xã hội à?
…
Sáng thứ bảy, như đã hứa từ trước, Hứa Đào Nhi đưa Tần Minh về nhà ông bà ngoại chơi.
Lúc Hứa phu nhân thấy cô dẫn con trai vào nhà, bà mừng ra mặt, gương mặt người phụ nữ gần năm mươi vì làm kinh doanh nên nhìn qua khá sắc.
Ấy thế mà khi bà nhìn con gái và cháu trai, từ môi đến mắt đều ánh lên ý cười vui vẻ trông rất phúc hậu.
“Hai đứa về rồi à?”
Đối với bà, con gái chỉ như đang đi du ngoạn và Hứa gia của bà mới là ngôi nhà thực sự của con.
“Con chào bà ngoại.”
Tần Minh chạy tới ôm bà, bà ngoại ôm bổng cậu nhóc, hôn liền mấy cái.
“Ôi cháu của bà, bà nhớ con lắm rồi.
Cũng may mẹ con còn có lương tâm mà dẫn con về, nếu không bà bạc đầu vì trông mong mất thôi…”
“Dạ…”
Tần Minh mỗi khi được gặp ông bà ngoại thì rất vui vẻ, bởi ông bà không những yêu thương chiều chuộng cậu nhóc, mà còn rất thương mẹ cậu, không làm tổn thương mẹ cậu như ai đó.
Hứa Đào Nhi chỉ kịp chào mẹ một câu, cô nhìn đồng hồ, thấy đã muộn nên vội nói với mẹ:
“Con phải đi làm rồi, ba mẹ trông cháu giúp con, con đi trước nhé!”
Nhìn cô vội vội vàng vàng rời đi, Hứa phu nhân ngoài mặt tỏ ra ghét bỏ:
“Đấy, cháu của bà, con có thấy ai như mẹ con không? Về chẳng thèm hỏi thăm bà gì cả mà đã vội bỏ đi rồi…”
Hứa Đào Nhi đi được một đoạn, nghe loáng thoáng như vậy thì nói vọng vào:
“Chiều tối con về mà, mẹ đừng giận nhá!”
“Vâng, tôi không dám giận cô.
Giận cô, cô lại dỗi không cho cháu về với ông bà thì người khổ là chúng tôi đấy chứ ai!”
Hứa phu nhân cũng chỉ nói vui vui như vậy, có cháu trai bà vui còn không hết chứ hờn dỗi cái gì.
Không có con gái, bà chơi với cháu trai cả ngày cũng được.
Tần Minh cười khanh khách, nhưng lời nói ra lại đặc biệt hiểu chuyện:
“Bà ngoại ơi, con nhớ cụ cố, nhớ ông bà lắm lắm ạ! Mẹ con bình thường bận bịu, đêm làm việc khuya nên không đưa con về thăm ông bà thường xuyên được, bà đừng giận nha!”
“Bà ngoại chỉ đùa