Hứa Đào Nhi tất nhiên biết anh ấy lo lắng cho cô, nhưng cô cũng tự biết bảo vệ bản thân.
Ít nhất, trong suy nghĩ của cô, một người cha tốt như Hàn Thần chắc chắn là một người đàn ông tử tế.
Cô rót một ly trà, ra hiệu mời Bạch Đô uống.
Cũng tự rót cho mình một ly.
Bạch Đô ngồi xuống trước mặt cô.
Nghe cô nói:
“Thực ra, trước đó em không nói với anh về chuyện em đã gặp Hàn Thiếu ở trường mẫu giáo của con trai em.
Trước kia, em luôn lo lắng anh ấy sẽ để bụng về dự án Hoàng Thành Mường Thanh năm đó, nhưng sau một hai lần tiếp xúc gần đây, em mới biết là do em nghĩ nhiều thôi.”
Bạch Đô mở to mắt nhìn cô như không hề ngờ tới chuyện hai người họ đã gặp nhau:
“Như thế thì sao?”
Hứa Đào Nhi thản nhiên đáp lại:
“Không phải anh vẫn lo lắng chuyện em sẽ bị người của Hàn Thị ghim vì scandal gây tổn thất cho họ năm đó à?”
Bạch Đô muốn giải thích cho cô hiểu, nhưng cảm giác thật khó khăn.
Cho nên thái độ của anh hơi gắt gao:
“Tất nhiên không phải chuyện đó!”
“Vậy thì là chuyện gì?”
Hứa Đào Nhi hỏi ngược lại anh.
Bạch Đô giận dỗi nâng tách trà lên rồi lại đặt nặng xuống bàn, âm thanh va chạm giữa sứ và mặt kính thật chói tai.
“Đào Nhi, dù biết nói ra lúc này cũng thật vô dụng, nhưng anh vẫn muốn nói với em, từ trước đến giờ, anh luôn cảm thấy người của Hàn gia có tâm tư với em.
Anh không biết rốt cuộc đấy là tâm tư tốt hay xấu, nhưng thực sự nó không an toàn, càng không tốt đẹp như em nghĩ đâu.”
Ngừng một chút, Bạch Đô vẫn quyết định nói ra điều khiến anh cảm thấy như cục đá mắc nghẹn trong lòng mấy năm nay:
“Thậm chí có những lúc anh nghi ngờ, năm đó, người để paparazzi vào được phòng khách sạn của em chỉ có thể là người của Hàn Thị…”
“Anh không biết phải diễn tả thế nào về dự cảm không lành của mình.
Nhưng tóm lại, anh thật không muốn em dây dưa với những thứ không đảm bảo mà khó nắm bắt như người của Hàn gia.
Chung quy cũng chỉ vì muốn em được sống tốt, có những ngày tháng yên ổn mà thôi.”
Năm đó, Hứa Đào Nhi gặp scandal, Bạch Đô cũng bị bóng đen tâm lý khi tận mắt chứng kiến Hứa Đào Nhi người anh coi như em gái ruột đứng trên đỉnh cao tỏa sáng bị ngã khỏi đài, rơi vào vực thẳm tăm tối.
Đã chuẩn bị bước sang năm thứ sáu kể từ ngày đó, nhưng hình ảnh Hứa Đào Nhi cuộn mình trong góc phòng âm u đen tối khóc đến điên dại vẫn không tài nào phai mờ trong tâm trí anh.
Hứa Đào Nhi nhìn ra tâm tư lo lắng của anh, cô chợt thở dài:
“Anh à… anh còn lo điều gì nữa?”
Ánh mắt cô rời sang bên cánh cửa kính sát sàn, nhìn ra khung cảnh hoa lệ của thủ đô thành phố H, xa xa như nhìn thấy những tòa địa ốc xa hoa của khu đô thị Hoàng Thành Mường Thanh.
“Chúng ta… ngã chưa đủ đau hay sao?”
Tông giọng cô buồn hẳn đi, gương mặt cũng thấm đượm nỗi sầu bi mà cô vẫn luôn che giấu trước mặt người ngoài, nhất là cha mẹ và con trai.
“Mất đi sự nghiệp, từ bỏ công việc mà mình yêu thích nhất, bị tất cả mọi người quay lưng, gặp phải chồng và gia đình chồng tồi… Anh thấy… cuộc đời em thế này, còn tệ hơn được nữa sao?”
Bạch Đô thương cô vô cùng, nghe cô nói thôi mà đôi mắt anh đã rực lên những tia máu của sự buồn thương.
Hứa Đào Nhi nghĩ đến Hàn Thần và Hàn An Nhiên, cô chợt nghẹn ngào nói:
“Anh biết không, lúc em nhìn thấy Hàn Thần âu yếm dỗ dành con gái của anh ta, trong lòng em thực sự vô cùng, vô cùng tiếc nuối.
Đáng lý… đáng lý…”
Vế sau cô không tài nào nói tiếp được nữa.
Bạch Đô lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cô.
Cô nhận lấy, chấm nhẹ lên khóe mắt, cố gắng bình ổn tâm trạng trở lại mới nói với anh:
“Giá như, năm đó chưa từng gặp, chưa từng hy vọng, chưa từng ao ước thì đến giờ này cũng không hụt hẫng, không đau đến như thế.”
Bạch Đô nhớ lại năm ấy, khi Hứa Đào Nhi chỉ mới gặp Hàn Thần đã lập tức muốn truy tìm thông tin về người đàn ông thần bí đó.
Dù biết rằng như mò kim đáy bể nhưng cô vẫn muốn tìm bằng được.
Rồi khi anh và Thiển Tây đã nghe ngóng được tin tức về người đàn ông đó, nghe được tin tức anh ta đã có vị hôn thê, anh đã nghĩ Hứa Đào Nhi sẽ từ bỏ được.
Nhưng không ngờ, đến tận bây giờ, khi đã nhiều năm trôi qua, bên cạnh cô còn có con trai rồi, nhưng cô vẫn cố chấp níu giữ