The Ems Restaurant là một nhà hàng đồ tây sáu sao dành riêng cho giới thượng lưu mà Hứa Đào Nhi hay lui tới nhất.
Đồ ăn ở đây vừa đủ hợp khẩu vị của cô và con trai.
Ban đầu khi cô đưa ra lời mời, cô chủ động nói với anh để anh chọn địa điểm.
Anh đã nói “cô Đào mời gì thì tôi dùng nấy”.
Hứa Đào Nhi đành phải vắt óc suy nghĩ để chiều lòng vị tổ tông nhà họ Hàn này.
Nào là đồ Việt, đồ Thái, đồ Ý, đồ Pháp… Tây Ban Nha gì gì đó.
Tiếp đến hải sản hay đồ rừng… vân vân mây mây, tất cả đều liệt kê một lượt tốn hơn mười phút đồng hồ, đến mức khiến anh bật cười mà thốt lên rằng:
“Rối quá! Cô cứ chọn nơi mà cô thích là được.”
Thế mà anh cũng chịu nghiêm túc lắng nghe cô nói lâu như thế, đến cô còn cảm thấy bản thân cứ như là đang tiếp thị quảng cáo cơ mà.
Sau đấy, cô lỡ miệng đùa rằng:
“Chọn theo sở thích của Đào Nhi nhưng phải đúng ý của Hàn Thiếu có phải không?”
Anh nói:
“Tôi không khó tính như vậy đâu.”
Ai mà biết.
Và rồi để chứng minh lời anh nói là đúng thì khi cô vừa nhắc đến tên nhà hàng The Ems Restaurant anh đã ngay lập tức đồng ý.
Đặc biệt, đặc biệt có thành ý khiến cô không ngờ tới.
Chả hiểu thế nào, tối hôm trước hai người nói chuyện điện thoại chủ đề tận đâu đâu ấy mà cũng hết nửa tiếng đồng hồ.
Căn bản, cô muốn nói, anh lại không cắt ngang.
Thế là nói đến quên trời đất, quên cả người ta đã có vợ có con cần phải chăm sóc gia đình…
Nếu không phải Tần Minh đợi mãi đợi mãi không thấy mẹ gọi đi ngủ nhóc con phải chủ động tìm ra ban công ôm hôn cô nhắc khéo thì cô cũng không biết điểm dừng.
“Chị Hứa, xin mời đi hướng bên này.”
Hứa Đào Nhi vừa vào thì nhân viên phục vụ của nhà hàng đã vội vàng tiến đến chào đón, căn bản cô là khách VIP quen thuộc đấy mà.
Nhân viên nam theo thói quen nhìn xuống bên cạnh cô, quả nhiên không thấy Tần Minh, ánh mắt lập tức xuất hiện chút ngại ngùng khi nghĩ đến mối quan hệ không bình thường của chị Hứa.
Hứa Đào Nhi nhìn cậu nhân viên:
“Nào, có tính để chị đi qua không?”
“Dạ dạ…”
Nhân viên nam vội tránh sang một bên rồi đi trước dẫn đường.
Bình thường mấy người nói chuyện thân thiết lắm, nhưng hôm nay có sự xuất hiện của ‘vị khách đặc biệt’ nên từ sớm quản lý đã căn dặn nhân viên không được thất lễ mà ăn nói linh tinh.
Bàn của hai người ngay sát cửa kính sát sàn, bên ngoài bầu trời đang ngả dần sang sắc tối, có một vài tòa nhà đã lên đèn.
Gần tới, Hứa Đào Nhi đã nhìn thấy người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng nổi bật.
Từ trước tới nay cô gặp qua không ít những người đàn ông mặc vest có vẻ ngoài ưu tú, nhưng chỉ có Hàn Thần mới đem đến cho cô cảm giác thỏa mãn thị lực cả về gương mặt điển trai lẫn khí chất đàn ông mạnh mẽ.
Anh chỉ đơn giản là ngồi chờ cô thôi mà cũng thu hút không ít ánh mắt của những người phụ nữ xung quanh.
Thậm chí còn có người tiến tới chủ động làm quen.
Đối phương là một cô gái xinh đẹp, thân hình nóng bỏng trong chiếc váy body.
Thấy thế Hứa Đào Nhi chủ động bước chậm lại, tạm thời quan sát.
“Sao thế chị?”
Nhân viên ghé tai cô, nhỏ giọng hỏi.
“Suỵt.”
Cô đưa tay lên ra hiệu, nhân viên lập tức im lặng tuy rằng còn hơi khó hiểu với hành động của cô.
“Chào anh, em ở bàn bên cạnh, thấy anh ngồi đây đã lâu mà chưa gọi món… Hình như là bạn của anh sẽ không đến nữa?”
Cô gái kia không ngại đưa ra lời mời của mình:
“Trùng hợp hôm nay em cũng tới dùng bữa một mình, nếu anh không chê thì em có thể cùng anh trò chuyện và dùng bữa tối nay được không?”
Hứa Đào Nhi nhân tiện quan sát vẻ mặt của Hàn Thần.
Hàn Thần không rõ tâm tư như thế nào, gương mặt lạnh nhạt dù không thích nhưng cũng không để đối phương khó xử mà đáp lại:
“Tôi có vợ rồi.”
Ngừng một chút, anh đưa mắt nhìn về phía Hứa Đào Nhi đang tới gần.
Để ý tới trang phục cô đang mặc, anh thoáng sững lại mấy giây, sau đấy, cánh môi khẽ nâng lên một nụ cười.
Hứa Đào Nhi không biết giây sau anh đã nói gì với cô gái kia, cô ấy lập tức quay lại nhìn cô.
Ánh mắt sau đó ba phần gượng gạo, ba phần ngỡ ngàng.
Cuối cùng trước khi rời đi, cô ấy đã nói với Hàn Thần:
“Quả nhiên, là một đại mỹ nữ… Thật đáng tiếc, thôi thì em chỉ đành chúc hai người buổi tối vui vẻ.
Nếu có duyên gặp lại, chắc chắn sẽ mời hai người dùng bữa sau.”
Hàn Thần gật đầu ra vẻ ‘sao cũng được’.
Cô gái ấy đi rồi, anh mới đứng lên khỏi vị trí, tiến tới phía đối diện lịch lãm kéo ghế.
“Cô Đào, xin mời.”
Hứa Đào Nhi che giấu đi vẻ tò mò trong ánh mắt của mình, cô mỉm cười vừa phải đi tới, ngồi vào chiếc ghế mà anh đã kéo cho cô.
“Cảm ơn anh.”
Hàn Thần trở lại vị trí ngồi của mình.
Bấy giờ, quản lý cùng hai nhân viên phục vụ tiến tới, một bên quản lý chào hỏi hai người, còn hai nhân viên thì bày biện đồ,