#25
Tối hôm đó Tiểu Du về nhà là đi thẳng lên phòng không thèm ngồi ăn cơm cùng Trương Vũ. Lát sau, khi đang ngồi chăm chú xem phim ngôn tình đang hot trên mạng thì có tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Tiểu Du nghĩ là người giúp việc mang đồ ăn lên thì không ngó ra xem là ai cứ cắm đầu vào máy tính.
"Tắt máy tính vào bàn ăn cơm đi."
Giọng nói quen thuộc này là của Trương Vũ. Lúc này Tiểu Du mới ngẩng đầu lên nhìn anh. Trương Vũ của hôm nay khác hoàn toàn với Trương Vũ của hôm qua. Hôm nay anh đã lấy lại vẻ lạnh lùng, cao ngạo như mọi khi.
Nhưng không vì thế mà Tiểu Du dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, coi những lời nói những hành động của anh chưa từng xảy ra. Tiểu Du cầm máy tính quay mặt sang chỗ khác.
"Chú cứ để đó rồi đi ra ngoài đi, lát tôi tự ăn đường."
Tiểu Du không thèm quan tâm Trương Vũ khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng anh không mất bình tĩnh như hôm qua mà kiên nhẫn, đi đến ngồi xuống cạnh Tiểu Du. Một lúc lâu sau, anh cất lời nói:
"Chuyện hôm qua là lỗi của chú, cho chú xin lỗi."
Tiểu Du rất bất ngờ với lời xin lỗi này. Một con công cao ngạo không biết trời cao đất dày như Trương Vũ mà chịu xuống nước xin lỗi cô sao? Tiểu Du quay mặt lại nhìn xem người đang xin lỗi mình có phải Trương Vũ không. Quả thật, không sai rồi, lẽ nào chú ấy bị bệnh gì sao?
"Đừng nhìn chú như vậy. Làm sai thì xin lỗi thôi có gì đâu mà bất ngờ." Trương Vũ tỉnh bơ nói.
"Như hai người khác nhau vậy. Chú bị bệnh đa nhân cách sao?" Tiểu Du cố tình khích bác.
"Cháu thôi đi, ai có thể bình tĩnh được khi chứng kiến người mình thích bị thằng đàn ông khác đè xuống như vậy chứ."
Tiểu Du bắt được vấn đề trong câu nói của Trương Vũ, cô đặt laptop sang một bên rồi trườn người ra trước mặt anh, hỏi:
"Chú vừa nói gì cơ? Nói lại xem."
Trương Vũ vì xấu hổ quá nên hai mang tai đỏ cả lên, anh vẫn cố chối: "Có nói gì đâu. Thôi cháu ăn đi mau lên cơm canh nguội hết rồi."
Tiểu Du khônh chán nản khi Trương Vũ không lặp lại câu nói kia lần