Đáy mắt của Lê Đình Nam trở nên thâm trầm.
Thư gửi từ công ty về nhà, người nhận không phải mình mà là người phụ nữ họ Hứa kia?
Ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh cầm lấy bức thư mỏng kia, đôi mắt anh rủ xuống.
Một giây sau, đôi mắt màu đen của anh bỗng nhiên co rút lại.
Người gửi thư tên là Anna!
Tập đoàn Lệ Thị còn có mấy người tên Anna chứ, cái tên đặc thù như vậy, toàn công ty trên dưới cũng chỉ có thể là trợ lý Anna, người giúp anh nghỉ ngơi cực kì tốt.
Từ khi Lê Đình Nam phát hiện mùi thơm trên cơ thể trên người trợ lý Anna có thể khiến anh thoải mái dễ chịu yên giấc, anh lợi dụng việc “đàm phán với vợ chồng Hi Nhữ làm lợi thế để uy hiếp người phụ nữ thú vị kia nghỉ trưa cùng anh.
Anna có quan hệ gì với người phụ nữ Hứa Nhược Mộng kia.
Nếu như Anna là người mà Hứa Nhược Mộng phái đến bên cạnh mình…
Đáy mắt Lệ Đình Nam hiện lên một tia chán ghét, bình sinh anh ghét nhất là có người muốn kiểm soát anh, nếu như Anna là người được Hứa Nhược Mộng phái tới, cho dù anh có hứng thú với Anna, thì anh cũng sẽ kịp thời cắt đứt.
Quản gia thấy sắc mặt âm u của Lê Đình Nam, thở mạnh cũng không dám, sợ mình lại chọc đến người đàn ông trước mặt, bị đuổi ra khỏi cửa.
Lệ Đình Nam không nói một lời nào, đi thẳng đến thư phòng, anh giật cà vạt ra ném ở một bên, sau đó mở phong thư ra.
Chữ viết xinh đẹp được viết bằng bút máy của Hứa Nhược Phi đập vào mắt anh.
“Cô Hứa, chắc hẳn cô đã nhận được báo cáo giám định rồi chứ? Nếu như không có vấn đề gì, vậy tôi hi vọng cổ có thể kịp thời nói xin lỗi với tôi, thanh danh của một người điều hương không thể bị làm bẩn.
Nếu như cô Hứa không muốn xin lỗi tôi thì cũng không sao, tôi đại nhân không chấp tiểu nhân, chỉ hi vọng cô Hứa nhớ rõ, trước khi không có chứng cứ xác thực thì đừng tùy ý nói xấu người khác, ảnh hưởng đến danh tiếng của người ta”
Chẳng biết tại sao, trong lòng Lê Đình Nam lại có chút thở phào nhẹ nhõm.
Anna không phải người được Hứa Nhược Mộng phải đến, biết được điều này khiến anh vui mừng.
Nhưng rất nhanh Lê Đình Nam lại nhíu mày, người phụ nữ Hứa Nhược Mộng kia nói xấu Anna?
Hứa Nhược Mộng đang ở trong phòng giữ danh sách mua sắm những trang phục xa xỉ mà công ty gửi đến, đặt quần áo và túi xách mà mình cần.
Trước đó cô ta đã vứt tất cả những thứ bị xịt nước hoa lên, trong tương lai cô ta sẽ trở thành bà Lệ, sao có thể thiếu quần áo túi xách hàng hiệu được?
Lệ Đình Nam chưa bao giờ chủ động bước vào phòng của Hứa Nhược Mộng, Hứa Nhược Mộng ngạc nhiên ném vật trong tay lên giường: “Đình Nam, sao anh lại tới đây?”
Ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông dừng lại trên người Hứa Nhược Mộng: “Cô nói xấu Anna cái gì?”.
Hứa Nhược Mộng run lên.
Sao Lê Đình Nam lại biết Anna?
Rất nhanh cô ta đã thu lại vẻ hoảng hốt của mình, nói: “Đình Nam, anh đang nói cái gì vậy? Em nghe không hiểu”
Lệ Đình Nam cười lạnh, ném phong thư mà Hứa Nhược Phi gửi đến lên bàn.
Sau khi Hứa Nhược Mộng xem xong, sắc mặt của cô ta trở nên trắng bệch.
Cô ta không thể nói ra chuyện mình tìm Anna để điều chế ra loại nước hoa có thể khiến Lệ Đình Nam yên giấc.
“Tại sao không nói chuyện? Hả?” Hai tay Lê Đình Nam đút túi âu phục, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Em… em tìm Anna để điều chế nước hoa, nhưng mà dường như mùi hương không giống với yêu cầu của em, cho nên em đã tìm người điều hướng khác ở Lâm Xuyên đến giám định” Hứa Nhược Mộng tạm thời bịa đặt.
Lệ Đình Nam cười mà như không cười, trong lời của Hứa Nhược Mộng có mấy câu là sự thật.
chú?
“Kết quả thế nào?” Lê Đình Nam nhàn nhạt hỏi.
Hứa Nhược Mộng nắm chặt nắm đấm, không cam lòng trả lời: “Nước hoa