Hứa Nhược Mộng nói xong, giật mình vì lúc nãy mình đã nói quá lớn, không còn tác phong của cô chủ cành vàng lá ngọc như ngày xư, cô ta vội vàng che lại miệng của mình, ho khan hai tiếng, giả vờ thân thể khó chịu, đôi mắt hạnh rủ xuống, điềm đạm đáng yêu.
Lúc nãy cô ta đã quá lỗ mãng rồi!
Mặc dù Hứa Nhược Mộng vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài rằng cô ta là vợ chưa cưới của Lệ Đình Nam, là bà Lệ tương lai.
Nhưng Lệ Đình Nam lại chưa bao giờ công khai thừa nhận.
Chuyện này khiến Hứa Nhược Mộng vô cùng bối rối.
Nhất là bây giờ, sau khi Lệ Đình Nam nghe cô ta nói, khuôn mặt tuấn tú hiện rõ vẻ chán ghét.
Anh hơi nhướng mày, môi mỏng nhấp nhẹ, liếc cô ta một chút.
Trong lòng Hứa Nhược Mộng cảm thấy hồi hộp.
“À, hóa ra là vợ chưa cưới của tổng giám đốc, thật là đúng dịp” Hứa Nhược Phi cười một tiếng, đôi mắt trong suốt không chút rụt rè.
“Nếu cô Hứa là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Lệ, vậy thì không cần phải xin lỗi tôi.
Dù sao ngoại trừ tôi và cô, cũng không ai biết cô Hứa làm ra chuyện ảnh hưởng đến danh dự của tôi, chuyện này coi như dừng lại ở đây.
Dù sao tôi vẫn muốn làm việc ở công ty chồng sắp cưới của cô.
Nhỡ tôi bị tổng giám đốc Lệ gây khó dễ, vậy thì không còn gì thú vị nữa rồi”
Lý An đứng ở một bên như nằm mơ.
Vợ sắp cưới của mình phỉ báng trợ lý của mình? Không cần nghĩ cũng biết tổng giám đốc chắc chắn sẽ đứng về phía vợ sắp cưới của mình.
Lời mà trợ lý Anna vừa nói chắc chắn sẽ khiến tổng giám đốc Lệ tức giận!
Lý An có lòng tốt dùng ánh mắt ra hiệu cho Hứa Nhược Phi.
Ai ngờ cô lại không phản ứng chút nào!
Hứa Nhược Phi cách Lệ Đình Nam không đến một mét.
Mùi hương nhàn nhạt trên người cô liên tục tràn vào thần kinh, ăn mòn suy nghĩ của anh.
Nước hoa đắt đỏ trên người Hứa Nhược Mộng lập tức trở nên thấp kém, khiến Lệ Đình Nam có cảm giác muốn nôn.
Anh nhấc mí mắt lên, lạnh lùng liếc Lý An: “Mở cửa sổ ra”
Nói xong, ánh mắt của Lệ Đình Nam lại trở về trên người của Hứa Nhược Phi.
Người phụ nữ này có chút thú vị.
Rõ ràng đáy lòng cô ấy muốn Hứa Nhược Mộng xin lỗi, nhưng ngoài miệng lại không thành thật!
Còn chuyển đề tài, lôi anh vào việc sẽ gây khó dễ cho cô.
Khóe môi Lệ Đình Nam nở một nụ cười sâu xa, đôi mắt thâm thúy nheo lại, xem nhẹ khuôn mặt xấu hổ lúc đỏ lúc trắng của Hứa Nhược Mộng, chậm rãi mở miệng.
“Trợ lý Anna, lá gan của cô cũng không nhỏ, dám ở trước mặt cấp trên của mình lo lắng chuyện sau này cấp trên của mình sẽ gây khó dễ cho mình?”
Lệ Đình Nam đang cảnh cáo, trong giọng nói lại lại lộ ra ý đùa giỡn, giống như cười mà không phải cười.
Hứa Nhược Mộng ở bên cạnh bị ngó lơ, phổi của cô ta cũng bị chọc giận muốn nổ, nhưng ngại vì tính tình tiểu thư dịu dàng hiền lành cho nên cô ta không dám nổi giận.
Nếu không cô ta đã sớm tát một cái lên gương mặt trái xoan của con khốn Anna này rồi!
Cùng là phụ nữ, trong lòng Hứa Nhược Mộng cảm thấy lo lắng bất an.
Sáu năm trước, sau khi hãm hại Hứa Nhược Phi, cô ta vẫn lấy thân phận vợ chưa cưới ở cùng anh.
Ròng rã suốt sáu năm, nhưng cô ta chưa bao giờ thấy Lệ Đình Nam nhìn phụ nữ giống như nhìn người điều hương trước mặt này!
Giống như người thợ săn tìm thấy một con mồi thú vị, chậm rãi đùa giỡn, cho đến lúc dùng một đòn cuối cùng giết chết.
Khuôn mặt của Anna đúng là khiến cho người khác ghen tị.
Khuôn mặt trái xoan lớn bằng lòng bàn tay, mọi cử động đều mang theo phong tình khó nói được hết, đây là gương mặt trời sinh để quyến rũ đàn ông!
Trong ánh mắt Hứa Nhược Mộng nhìn Hứa Nhược Phi, ngoại trừ ghen ghét còn có sự ác độc.
Cô ta không cho phép bất cứ người nào cướp đi Lệ Đình Nam.
“Anh ấy chỉ có thể là của mình, ai cũng không thể cướp đi!”
“Tổng giám đốc Lệ, có phải anh bắt sai trọng điểm rồi không?” Hứa Nhược Phi có chút cạn lời.
Căn bản trọng điểm chính là cô muốn úp nồi cho Hứa Nhược Mộng, nhỡ ngày nào cô gặp chuyện, Hứa Nhược Mộng chính là kẻ tình nghi đầu tiên.
Ý cười trên môi Lệ Đình Nam càng đậm.
Tâm tư nhỏ bé của Anna, từ lúc anh nhận được phong thư ở biệt thự đã rõ ràng.
Cho tới bây giờ Lệ Đình Nam không có chút kiên nhãn hay hứng thú nào diễn trò xiếc này với