Lễ tân vốn đang kiêu ngạo, thấy người đến lập tức trở nên khẩn trương.
“Tổng giám đốc… Cô ta… cô gái này nói muốn phỏng vấn làm thư ký của anh, tôi vừa định gọi bảo vệ đuổi cô ấy ra ngoài!”
Lễ tân căng thẳng nói, sợ Lệ Đình Nam tức giận sa thải mình.
Mặc dù Hứa Nhược Phi đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nghe được giọng nói này, cô vẫn không nhịn được thoáng xao động.
Ký ức đêm sáu năm trước như khắc sâu trong lòng cô, vĩnh viễn không quên được.
Thoáng tự ổn định tình cảm, Hứa Nhược Phi hờ hững nói: “Chào Tổng giám đốc Lệ! Tôi tới xin làm thư ký của anh!”
Giọng nói này hơi quen tai!
Lệ Đình Nam thoáng nghi ngờ, lại thấy cặp kính râm che khuất nửa gương mặt của Hứa Nhược Phi thì cười lạnh: “Đến xin làm thư ký còn đeo kính râm, cô cũng thật kiêu ngạo!”
Vừa nói, Lê Đình Nam vừa tiến lên trước hai bước, mùi thơm ngát loáng thoáng trên người Hứa Nhược Phi làm Lệ Đình Nam nhướng mày.
Hứa Nhược Phi mím môi cười, chậm rãi tháo kính râm xuống.
Khi gương mặt xinh đẹp khiến người kia lộ ra hoàn toàn, thái độ lạnh lẽo của Lệ Đình Nam cũng dịu đi vài phần.
Đôi mắt cô gái này trong vắt lại lanh lợi, vẻ mặt đơn thuần, đôi mắt hoa đào kia tăng thêm cho gương mặt nhỏ vài phần quyến rũ, cứ như một cái chớp mắt một cái hé môi là có thể nhiếp hồn người ta vậy.
Lần đầu tiên Lệ Đình Nam gặp được một người có thể dung hòa giữa quyến rũ và ngây thơ hoàn mỹ đến vậy.
Gặp cô gái như vậy, ánh mắt đầu tiên là choáng ngợp, ánh mắt thứ hai là khiếp sợ, ánh mắt thứ ba chính là động lòng.
Hứa Nhược Phi cười khẽ, môi đỏ mấp máy: “Tổng giám đốc Lê nhìn đủ chưa?”
Thật ra khi Lê Đình Nam đánh giá cô, cô cũng âm thầm đánh giá anh.
Người đàn ông này chính là người dằn vặt cô đến hấp hối sáu năm trước.
Đường cong sắc bén, đôi mắt sâu thẳm, còn chói mắt hơn so với giấc mộng đêm hè kia.
Cũng ra hình ra dáng lắm!
Hứa Nhược Phi không thích Lệ Đình Nam chút nào, ngược lại còn có phần oán hận.
Cô cứu Lệ Đình Nam, nhưng Lê Đình Nam lại khiến cô trải qua muôn vàn khổ sở.
Nếu không phải Lê Đình Nam sáu năm trước đăng báo tìm cô khắp nơi, Hứa Nhược Mộng đã không âm mưu với cô rồi.
Cô cũng không đến mức hấp hối tìm đường sống trong kẽ chết, thiếu chút nữa bị em gái của mình hại chết.
Trong mắt Hứa Nhược Phi thoáng ánh lên chút gì đó khác thường, lại thoáng qua rồi biến mất!
Lệ Đình Nam không nhìn cô nữa, dùng nụ cười nhạt che giấu sự mất khống chế của bản thân: “Cô tự tin thật đấy”.
Hứa Nhược Phi lại cười: “Ai lớn lên có được bộ dáng như tôi đều tự tin thôi! Nhưng đúng là không phải ai cũng xinh đẹp như tôi đâu.”
Rõ ràng là kiêu ngạo tự cho là đúng, nhưng lời này do Hứa Nhược Phi nói lại không có vẻ tự đại đáng ghét.
Ngay cả Lê Đình Nam cũng không bới móc được gì.
So tướng mạo, Hứa Nhược Mộng chắc chắn không bằng cô gái trước mặt.
Bàn khí chất, ngay cả cô chủ dòng họ lớn cũng không so được với cô ấy!
“Thật thú vị!”.
Lệ Đình Nam cười nhạt nhìn chằm chằm gương mặt tự tin của nữa nếu tình, sinh ra cảm giác hứng thú nồng đậm.
“Vậy Tổng giám đốc Lệ cảm thấy tôi có đủ tư cách làm thư ký của anh không?”
Hứa Nhược Phi cố ý xoắn lọn tóc