Lý An không kịp nghĩ nhiều, vội vã đi vào văn phòng Tổng giám đốc, nói lại tình huống cho Lệ Đình Nam.
Vẻ mặt Lệ Đình Nam thản nhiên, nhưng mày hơi nhíu lại một chút, khóe môi hiện ra một nụ cười khinh miệt.
“Để cô ta lên đi”
Thật ra anh cũng muốn xem thử, rốt cuộc hôm nay Hứa Nhược Mộng đến đây làm gì.
Hơn mười phút sau, Hứa Nhược Mộng lấy tư thế của kẻ thắng cuộc, đi ra khỏi thang máy.
Lệ Đình Nam cho cô ta lên, chứng tỏ trong lòng anh vẫn có cô ta.
Khóe môi Hứa Nhược Mộng nở một nụ cười.
Cô ta không thể để lộ tính cách xấu xa, phải duy trì hình tượng thụn nữa của mình trước mặt Lệ Đình Nam.
Hứa Nhược Mộng quen đường đi đến trước cửa văn phòng Lệ Đình Nam, nhẹ nhàng gõ ba cái.
Sau khi nghe được một tiếng “vào đi” trâm thấp, tim cô ta có đập nhanh hơn một nhịp.
Cô ta đẩy cửa vào, đập vào mắt là bàn làm việc của Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Mộng, người vốn có tâm trạng vẫn rất tốt, lại lập tức nổi giận.
“Anna đâu rồi?”
Lệ Đình Nam nhướng mày, lạnh lùng mở miệng: “Hứa Nhược Mộng, đó là mục đích hôm nay cô đến sao?”
Đầu Hứa Nhược Mộng nóng lên, cũng không tỏ vẻ gì nữa.
Cô ta bước thong thả đến trước bàn công tác của Hứa Nhược Phi, bên trên có tất cả mọi thứ mà chỉ phụ nữ mới dùng: Đồ trang điểm, phấn phủ, son môi…
Từ khi nào thì văn phòng Lệ Đình Nam xuất hiện những thứ này?
Đừng nói là người khác, bao nhiêu năm nay, cả son môi cô ta để trong văn phòng ăn cũng bị anh gọi người mang ra ngoài, vậy mà một cô Annana thôi, cô ta dựa vào đâu có thể cùng làm việc với Lệ Đình Nam dưới một mái hiên?
Hứa Nhược Mộng đưa tay lên rồi lại hạ xuống.
Toàn bộ mọi thứ trên bàn Hứa Nhược Phi rơi xuống đất, cả bình nước hoa và ly thủy tinh cũng vỡ nát.
Vừa khéo Lý An vào trong báo cáo, đi cùng còn có một quản lý cấp cao của phòng Tài vụ.
Hai người vừa khép bắt gặp bộ dạng