“Xin chào, xin hỏi ai.
”
Đối phương im lặng mấy giây, một giọng nói tao nhã mang theo nghiêm túc mà kiêu ngạo vang lên bên tai Hứa Nhược Phi.
“Cô chính là Anna?”
Giọng nói kiêu căng ngạo mạn này khiến Hứa Nhược Phi cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Những người phụ nữ nhà quyền thế thích nhất là dùng loại giọng nói này để nói chuyện, giống như mẹ cô trong quá khứ vậy, tuy rằng ấn tượng không sâu, nhưng mà người phụ nữ kia cũng dùng giọng nói như thế này để nói chuyện.
Khóe môi Hứa Nhược Phi nhếch lên thành một nụ cười chế nhạo, thờ ơ trả lời: “Đúng, tôi chính là Anna, vị phu nhân này tìm tôi có chuyện gì vậy”
Người kia hừ lạnh một tiếng, đi thẳng vào vấn đề tự giới thiệu mình: “Tôi là mẹ của Lệ Đình Nam”
Con ngươi sáng ngời của Hứa Nhược Phi hơi nheo lại.
Vậy là đang tìm mình hỏi tội sao?
Mẹ của Lệ Đình Nam tìm đến mình, không gì hơn là biết rõ bây giờ cô và Lệ Đình Nam đang ở trong cùng một phòng làm việc.
Đương nhiên Lệ Đình Nam sẽ không đi gây chuyện nói với mẹ mình, vậy khả năng còn lại chỉ có thể là Hứa Nhược Mộng.
Hứa Nhược Phi nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, nở nụ cười: “Hóa ra là mẹ của tổng giám đốc Lệ.
Chào bà, xin hỏi bà cố tình gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì sao?”
Lệ phu nhân thoải mái dựa vào ghế sô pha, hai mày nhẹ