Hứa Nhược Phi ngồi lên xe trở về, không nói một lời nào.
Cô mở khóa màn hình di động, nhìn thấy Tô Vân Nhi nhắn Zalo.
“Thế nào? Bà già kia có làm khó dễ cậu không?”
Hứa Nhược Phi cười cười, nhắn lại: ‘Không có việc gì, chờ về đến nhà tới sẽ kể lại cậu nghe: Trong biệt thự cũ nhà họ Lệ, Lệ phu nhân không nhịn được, cầm lấy một cái ly quý giá ném xuống sàn.
Trong nháy mắt, tiếng ầm ầm vang lên trong phòng khách.
“Ông nghe xem, ông nghe xem! Những lời của cô ta có còn là người nói không! Còn dám lấy câu tôi nói với cô ta trả lại tôi! Tôi là bề trên của cô ta đấy! Bề trên đấy! Tại sao cô ta dám nói tôi như vậy?”
Từ lúc Lệ phu nhân gả vào nhà họ Lệ, bà ta chưa từng chịu oan ức và những lẽ xúc phạm nhiều như vậy.
Bà ta thở hồng hộc, mất đi sự nho nhã và lễ nghỉ ngày xưa.
“Đưa di động cho tôi, tôi muốn nói chuyện này với Lệ Đình Nam! Nó tuyển trợ lý gì vậy? A? Câu dẫn đàn ông đã có vị hôn thê còn chưa tính!
Còn dám sửa lưng tôi! Cô ta là cái thá gì!”
Quản gia vừa phái người dọn dẹp những mảnh nhỏ của ly sứ trên sàn, vừa nói: “Phu nhân, hiện tại có lẽ chúng ta đừng nên quấy rầy cậu chủ.
Cô Anna đã giúp đỡ tập đoàn hợp tác với Hill, chỉ sợ cậu chủ rất vừa lòng với cô ta.
Hơn nữa khoảng thời gian trước bà đã cãi nhau với cậu chủ…
Lệ phu nhân nghĩ nghĩ, cũng đúng, quan hệ giữa bà ta và Lệ Đình Nam vẫn luôn không tốt.
Nếu như lúc này gọi điện thoại qua, chỉ sợ là lửa cháy đổ thêm dầu!
Không chỉ không đạt được mục đích đuổi việc Anna, sợ là còn bị Lệ Đình Nam chất vấn.
“Thật vậy sao? Ha ha ha ha ha, đúng là tớ không biết nên nói bà già kia như thế nào bây giờ.
Một bậc bề trên nói chuyện với người trẻ tuổi còn tính toán chỉ li như vậy, buồn cười chết mất” Sau khi trận cười to của Tô Vân Nhi qua đi thì cô ấy bình tĩnh lại nói: “Nhưng mà