Hứa Nhược Phi nghĩ ngợi, trong lòng cô đại khái đã có một phương hướng.
Ngày mai có thể thử một lần.
Hôm sau, Hứa Nhược Phi vẫn như cũ lái xe đến tập đoàn Lệ Thị đi làm.
Giám đốc bộ phận tài chính vừa mới đưa hợp đồng tập đoàn Silvi sử dụng nước hoa của cô lại đây, ngoại trừ tập đoàn Lệ Thị yêu cầu rút ra một phần nhất định, số tiền còn lại vẫn rất khả quan.
Hứa Nhược Phi mỉm cười với giám đốc tài chính, nhận lấy tài liệu đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Trên đường đi cô gặp được Lý An, Hứa Nhược Phi dừng lại bước chân, hình nhớ tới cái gì đó.
Cô gọi Lý An lại: “Trợ lý Lý, tôi có một số việc muốn hỏi cậu một chút”
Bởi vì nguyên nhân công tác nên Lý An và Hứa Nhược Phi cũng dần dần quen thuộc: “Làm sao vậy?”
Hứa Nhược Phi lộ ra dáng vẻ khó xử, môi mỉm chặt giống như đang tự hỏi.
Nửa ngày sau cô mới bối rối ngước mắt nhìn, tủi thân hỏi: “Trợ lý Lý, cậu đã từng bị mẹ… mẹ tổng giám đốc Lệ gọi điện thoại hẹn gặp chưa?”
Lý An sửng sốt trả lời lại: “Không có?”
Cậu ta còn không biết mẹ của tổng giám đốc Lệ trông như thế nào!
Đi theo tổng giám đốc Lệ 6 năm, Lý An chỉ nghe nói chuyện quan hệ giữa tổng giám đốc Lệ và mẹ anh cũng không được tốt đẹp lắm.
Trước nay anh không nghe nói qua mẹ của tổng giám đốc Lệ sẽ chủ động quan tâm tổng giám đốc Lệ, càng đừng nói tới việc quan tâm người bên cạnh tổng giám đốc Lệ.
Hứa Nhược Phi lộ ra dáng vẻ “Thì ra là thế”, biểu cảm có chút bị thương, giống như một nai con ngây thơ vô số tội.
Đôi mắt vốn đã thu hút lòng người nay lại ngân ngấn nước mắt.
Cô chớp mắt