“Chuyện Hứa Nhược Mộng, sau này cô đừng nhúng tay.
Tôi đã nói rồi chỉ cần tôi ở đây, sẽ không để cô ta tổn thương cô ngay trước mặt tôi.
Nếu cô là người thông minh, nên tránh phát sinh tranh chấp với cô ta”
Ý của anh là, chuyện Hứa Nhược Phi làm hôm nay, rất ngu ngốc.
Hứa Nhược Phi giật giật khóe miệng, một hồi sau cô mới thành tiếng.
“Tổng giám đốc Lệ, hôm nay trong bữa tiệc tôi đã gây phiền phức cho anh, ngại quá”
Hứa Nhược Mộng giả bạch liên hoa để kêu gọi lòng thông cảm, cô cũng biết đấy.
Nhưng mà quả thực cô đã gây rắc rối cho Lệ Đình Nam.
Lệ Đình Nam khẽ cười một tiếng, không nói thêm nữa.
Với tính cách của Hứa Nhược Mộng, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy.
Sau khi Hứa Nhược Phi xuống xe, anh ngồi lại trong xe trong chốc lát, bậc lửa châm thuốc, kẹp ở giữa tay.
“Tổng giám đốc Lệ, cô Hứa đã về đến nhà” Lý An điện thoại báo cáo: “Tôi thấy sắc mặt của cô Hứa không tốt lắm, anh xem có cần trấn an cô ấy hay không, lỡ như ầm ï đến bên Lệ phu nhân…”
Lệ Đình Nam lẳng lặng hút thuốc, một lúc sau đôi môi nhả ra một lớp khói màu trắng.
“Ngày mai tôi không muốn nhìn thấy chuyện xảy ra vào tối nay trên mặt báo.
“Vâng”
Ngón tay Lệ Đình Nam khẽ gõ, bụi thuốc rơi xuống.
Lệ Đình Nam cười nhạo.
Lý An lúc này mới phản ứng lại, Tổng giám đốc Lệ căn bản không có hoài nghi cậu