Khóe miệng người đàn ông nở một nụ cười đầy ý tứ sâu xa.
Anh càng muốn biết bí mật của cô.
Hứa Nhược Phi về đến nhà, bật đèn.
Đèn trong phòng Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Vy đã tắt, hẳn là tụi nhóc đã đi ngủ.
Đáy mắt cô bỗng mềm mại, cô tháo giày cao gót đi đến phòng tắm.
Lớp son trên môi đã bị ăn đến mức không nhìn ra được màu gì.
Lệ Đình Nam cũng không sợ nuốt nhiều son môi như vậy sẽ bị ngộ độc sao.
Hứa Nhược Phi thầm mắng chửi trong lòng một phen, sau khi rửa mặt xong thì trở lại phòng.
Cô mở laptop ra, vừa mới chuẩn bị làm việc, trong đầu bất giác hiện lên chuyện hôm nay đã xảy ra trong xe.
Hứa Nhược Phi trầm mặc trong chốc lát, khép lại máy tính.
Cô nhắm mắt lại ngồi một hồi trên ghế sô pha.
Hình ảnh hôn nhau của cô và người đàn ông lại lần nữa xuất hiện trong đầu cô.
Không ném nó ra được!
Hứa Nhược Phi buồn bực mở to mắt, vài phút sau cô cầm lấy di động, nhắn tin Zalo cho Vân Nhi.
“Vân Nhi, cậu có thể tìm giúp tớ một người phụ nữ tên là mẹ Vương không? Tớ đã thuê thám tử ở Lâm Xuyên, ông ấy đã giúp tớ điều tra được nơi cuối cùng mẹ Vương biến mất chính là ở biệt thự Tiêu Sơn.
Hiện tại tớ nghỉ ngờ mẹ Vương biến mất có liên quan đến nhà họ Hứa, bất kể là bà ấy còn ở trên đời hay không, tớ nên tìm ra nơi bà ấy rơi xuống, báo đáp công ơn dưỡng dục.
Tô Vân Nhi nhận được tin nhắn của bạn thân, cô ấy trầm tư một lát, lập tức nhắn lại: ‘Được, không có vấn đề, cậu cứ yên tâm đi!’
Nghĩ ngợi, cô ấy lại bổ sung n¡ úng rồi Nhược Phi, còn có một việc tớ muốn nói cho cậu biết.
Dạo gần đây cậu ở Lâm Xuyên cẩn thận một chút, có hai thế lực đang điều tra bối cảnh của cậu.
Một bên nhận ra khá dễ, là mẹ của Lệ Đình Nam.
Nhưng mà bà ấy không tra được cái gì hết nên đành phải dừng lại.
Mà một bên khác…
Tô Vân Nhi nhớ tới sắc mặt nghiêm túc của thuộc hạ nhà họ Tô báo cáo lại với cô ô chủ,