Reng.... reng...reng...
Bị giật mình vì tiếng điện thoại, hắn buông nó ra, quay mặt ra phía cửa, gương mặt đang kìm nén sự bực bội xuống.
Nó lúi húi lục túi lấy điện thoại, gương mặt đỏ bừng, lí nhí nói :
_ Alô, anh ba, có chuyện gì không ạ ? Em đang lên phòng anh. Mẹ dặn em mang một số thứ lặt vặt cho anh nữa. - hắn liếc xuống chiếc túi đen của nó, có gì đó khiến hắn nghĩ cái túi đó rất nguy hiểm.
_..........
_ Anh không có trên phòng sao ? Vậy em mang đồ đến phòng anh nhé ?
_........
_ Dạ,em biết rồi, vậy em sẽ về, bữa khác em mang đến. - hắn nghe thấy câu này liền hoang mang, con mồi trước mặt thợ săn làm sao bỏ lỡ, phải tìm cách mới được.
Cửa thang máy mở, nó quay sang hắn thẹn thùng nói :
_ Anh trai em bảo không cần đến nữa, tạm biệt anh .
_ Thật vậy sao, hay em sang phòng anh chơi một chút nhé ?
_ Không được ạ, em phải về ngay. - nó bước đến toan nhấn nút tầng một thì bất chợt ngã nhoài ra phía trước.
_ Ah. ... aaa...a - nó rên khẽ, tay nắm chặt lấy mắt cá chân, hắn thấy vậy liền đỡ nó dậy, ân cần hỏi :
_ Em không sao chứ ? Đi được không ? - ánh mắt hắn chợt sáng lên, có cách rồi :
_ Không sao aaaa.... - nó chưa nói hết câu đã bị hắn bế bổng lên, hai tay cuống cuồng ôm lấy cổ hắn, gương mặt một lần nữa đỏ như gấc.
_ Đến phòng anh bôi thuốc rồi anh sẽ đưa em về.
Đôi chân hắn soải dài đi, tay vừa ôm nó vừa xách "túi đồ" mà lông mày hắn không khỏi nhíu lại. "Cớ gì mà cái túi lại nặng như chứa sắt vậy?" Vào đến phòng, hắn đặt nó xuống giường, cái túi "nguy hiểm" kia cũng được hạ xuống tấm thàm đen.
Nó láo liên căn phòng, phong cách khác hoàn toàn, một màu đỏ tươi trải dài, không có bất kì một kệ sách nào. Trang phục chiếm cả nửa căn phòng, đúng là một tên phong lưu. Nhưng điều thu hút nó hơn hết là tám chiếc camera được lắp đặt vô cùng tinh tế trong phòng, nếu không phải tai nó nhạy cảm thì chắc chắn sẽ không thể biết.
Có tám chiếc : một ở trong máy điều hòa,