Tối, Lục Hoài Nam nằm dài trên ghế sofa đọc tin tức, nhường một khu ban công yên tĩnh cho Châu Thanh làm bài kiểm tra tâm lí mà Tạ Chính Khanh giao.
Châu Thanh đang miệt mài đánh giấu trả lời từng câu hỏi, cảm giác không khác lúc ôn thi đại học là bao.
Ngồi một mình một góc, cô tự thoại theo thói quen.
“Đúng hay sai? Tôi chọn cả hai, được không?”
“Bạn nhìn thấy cái gì trước? Tôi thấy cái nịt!”
“Bạn thấy số mấy?” Châu Thanh híp mắt, nhìn mấy con số mờ mờ ảo ảo, “Nhìn một cái ra một số là thế nào? Chơi nhau à?”
Tệp giấy cuối cùng cũng xong, Châu Thanh mệt mỏi nằm sõng soài xuống sàn, kêu than cho cái lưng già sắp thoái hóa đến nơi: “Củ chuối! Xương khớp 24 mà còn hơn 42.”
Lục Hoài Nam ngó sang, “Sàn không sạch, đừng nằm.”
“Buổi chiều em vừa lau.”
Rồi anh bước đến, đọc lướt qua mấy trang giấy, hỏi thăm: “Xong?”
Châu Thanh nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mắt, vai và lưng cô rã rời, chỉ có thể nằm đó, chân không muốn nhấc, ngón tay cũng không thèm cử động.
Cô thều thào như sắp tử trận: “Ôm…Hoài Nam…mau ôm, vợ anh sắp không xong rồi.”
Lục Hoài Nam cười một cách mỉa mai: “Muốn ôm thì dậy mà ôm.”
Châu Thanh giả vờ đáng thương: “Anh không thương em.”
Lục Hoài Nam đầu hàng rồi, anh ôm lấy cô mèo lười, đặt vào lòng, tiếp tục đọc: “Ngủ đi.”
Lục Hoài Nam chăm chú đọc tới đọc lui mấy câu hỏi trong tờ giấy, bệnh tình một người có thể phán đoán qua gần trăm câu hỏi này thật? Chỉ người trong ngành mới hiểu, anh không hiểu.
Gió trời mát mẻ, lòng anh lại ấm, mi mắt cô theo đó mà nặng dần, nhắm hẳn.
Mơ màng, cô thấy trên trán mình có thứ gì đó chạm vào, như chuồn chuồn chạm nước, rồi cả người lơ lửng trong không trung, không còn sau đó nữa.
Hôm sau, Lục Hoài Nam vẫn tan làm như thường lệ.
Ban ngày, Châu Thanh gọi điện, thưa rằng cô đi làm chuyện phi pháp, nói anh ở nhà cẩn thận, dùng bữa trước, đừng đợi cô.
Lục Hoài Nam vừa đọc đã hiểu ý, anh miết đôi môi đang cong lên một đường, nhắn lại:
[Hành động cẩn thận, xong chuyện thì gọi cho anh.]
[Tuân lệnh!]
Lục Hoài Nam ghé qua phòng khám, giao cho Tạ Chính Khanh mấy tệp giấy mà tối qua Châu Thanh làm.
Tạ Chính Khanh đeo lên cặp kính, chăm chú phân tích câu trả lời, mỗi câu đều ghi chú rất kĩ.
Lục Hoài Nam đứng trước bức họa của Vincent van Gogh, ngắm nghía hồi lâu.
“Khanh”
“Gì?”
“Ra giá đi.”
Tạ Chính Khanh nhăn nhó, “What?”
Lục Hoài Nam chỉ vào: “Bức này vợ tôi thích, ra giá đi, tôi mua.”
“Thằng điên!”
“Tôi nói thật.”
Dáng vẻ nghiêm túc của Lục Hoài Nam làm Tạ Chính Khanh trở nên khó xử, “Không phải tôi không muốn cho cậu, mà là không thể cho.”
“Lí do?”
Tạ Chính Thanh đặt tập giấy xuống bàn, anh tháo kính, day day hai huyệt thái dương, rồi ôm trán, bàn tay che lấp nửa trên gương mặt, âm sắc trầm hẳn: “Là của em gái tôi.”
Lục Hoài Nam rời tầm mắt khỏi bức tranh, ngồi lại ghế, không tiếp tục nhắc đến chuyện không vui của bạn mình.
Nhưng Tạ Chính Khanh tiếp tục nói: “Tôi hứa mua cho Ân…chỉ là, đến giờ con bé không thể thấy được, vĩnh viễn…cũng vậy.”
Bầu không khí không ngột ngạt, mà trầm lắng, chỉ duy mình Tạ Chính Khanh cảm thấy khó thở, mạch ở cổ đập mạnh từng cơn, tưởng chừng muốn nổ tung hết thảy.
Rất nhanh, tinh thần của vị bác sĩ tâm lý đã trở về nguyên trạng.
Sắc mặt của Tạ Chính Khanh khi nhìn vào tệp giấy thoáng phắt thay đổi, căng như dây đàn, Lục Hoài Nam cũng chuyển sang trạng thái bất an, “Chuyện gì?”
Tạ Chính Khanh khẽ vặn cổ, nói: “Trạng thái vợ cậu lúc trước có vẻ không tốt lắm.”
Lục Hoài Nam đăm chiêu, tâm tình phức tạp, “Hiện tại?”
“Không vội, nghe tôi nói đã.” Tạ Chính Khanh đặt xuống bàn một tờ giấy A4, bên trên là biểu đồ được anh phác thảo một cách sơ sài.
“Nhìn, tiến độ phát triển của bệnh lên xuống thất thường, đặc biệt, rối loạn lo âu vô cùng rõ, bằng chứng là rối loạn giấc ngủ nghiêm trọng, đã sử dụng thuốc để điều chỉnh giấc đến mức sinh ra kháng thể, hiểu?”
Lục Hoài Nam tĩnh lặng hồi lâu, anh gật đầu.
“Còn nữa, dấu hiệu của tâm thần phân liệt vô cùng rõ, chuyện này, cậu từng chứng kiến?”
“Ừm, cô ấy nói bên trong mình còn có một người khác…”
“Không phải người khác, mà là một mặt khác, do chính mình tạo ra.” Tạ Chính Khanh chỉ tiếp vào biểu đồ, từ đỏ, vàng, nó đang chuyển sang xanh.
“Hiện tại, không biết vì lý do gì, nhưng khá hơn rất nhiều.
Tạm thời không cần tiếp nhận trị liệu, dùng thuốc để ổn định theo đơn là được.”
Dừng lại ở hầm giữ xe của chung cư, nhìn quanh một vòng, xe Châu Thanh không có ở đây, đồng nghĩa với việc cô vẫn chưa về.
Lục Hoài Nam hô hấp nặng trĩu, giống như sớm nghĩ đến, nhưng không muốn chấp nhận.
Anh gục đầu vào vô lăng, mắt nhắm nghiền, nhưng đầu óc bị ép tỉnh táo vì luẩn quẩn mãi câu nói của Tạ Chính Khanh:
“Hoài Nam, vợ cậu có ý thức bảo vệ người bên cạnh rất mãnh liệt, đừng nói là phạm pháp, thậm chí bỏ mạng cũng không tiếc.”
***
Chiều muộn ngày xuân, nắng đang tan, sắc trời giao chuyển, chầm chậm ám tối, tối dần.
Những ánh đèn đường chập choạng sáng, người lui đến con hẻm mỗi lúc một thưa.
“Đi!”
Sau hiệu lệnh của Hoằng Khoan, Châu Thanh và Đoàn Trọng Tân đồng loạt bước khỏi xe.
Rời chiếc xe khuất lấp trong bóng tối, thứ ánh sáng mỏng manh từ đèn dường hắt lại, có ba dáng người, từ đầu đến cuối khoác bộ đồ đen, đầu họ đội mũ lưỡi trai cùng màu.
Tóc Châu Thanh tuy không dài, nhưng phải búi lại một cục, chèn ép bởi vành nón làm cô thấy khó