Cả ba lập tức hiểu ra, Hoằng Khoan sờ vào bức tường, đập đập, bức tường rung nhẹ.
Anh cùng Châu Thanh đẩy vào, không quá tốn sức, tường như trang sách bị lật, mở ra một căn phòng khác.
Căn phòng này rộng bằng phòng ngủ, phía cuối có cửa sổ thông gió, đủ để ánh đèn đường yếu ớt ngoài kia xuyên vào, tạo một khoảng sáng, bụi mịn theo đó thêm rõ hơn, mờ mờ ảo ảo.
Mùi hôi hỗn tạp đi qua lớp khẩu trang, xộc thẳng vào khoang mũi, người nhảy cảm mới mùi hương như Châu Thanh suýt chút nôn mửa.
Mùi tanh của những mảng máu vương vãi trên tường, dưới sàn đã khô rất lâu.
Vài bộ quần áo chen chúc một góc, bốc mùi.
Những lon nước ngọt, bia trên bàn cũng lên men, không ruồi nhặng, mà rất nhiều kiến hôi, bu thành từng bầy.
Một góc khác, ngoài dây xích được hàn chắc chắn xuống sàn và trên tường, còn có cả dây dừng, roi da, gậy bóng chày, tất cả đều dính máu.
Cảnh tượng rất hãi hùng, giống như căn phòng tra tấn thuở xưa được người hiện đại phục dựng lại.
Giờ phút này, cho dù có bị bắt gặp, họ cũng không quan tâm nữa.
Đoàn Trọng Tân chạy vội vào gầm bếp, lấy ra một nắm bọc ni lông, “Đeo vào, nếu không muốn bẩn chết.”
Cả ba đeo bọc ni lông vào chân, từ từ đi vào.
Những mảng máu nhớp nháp tiếp xúc với ni lông, dinh dính, lại hơi trơn trượt.
Hoằng Khoan bước đến, bàn tay đeo găng nâng sợi xích sắt trên tường, “Cái này là trói tay,” nhìn sợi xích hàn dưới đất, “Trói chân? Ghê!”
Đoàn Trọng Tân chụp loạt ảnh vào điện thoại làm bằng chứng, gửi cho đám Sở Nghiên.
Rồi cùng Châu Thanh thu thập những vật dụng kích cỡ vừa phải có thể bỏ được vào ni lông chuyên dụng như: kéo để phân tích vân tay hay tóc rụng phân tích ADN.
Đoàn Trọng Tân nhìn qua nhìn lại, hỏi: “Quanh đây không có con dao nào có lưỡi rộng 3cm?”
Châu Thanh bước đến, nhăn mặt, lục lọi trong đống quần áo mốc mùi, “Đây cũng không có.”
Hoằng Khoan tìm trên bàn, “Đây cũng không,” anh chú ý đến những chồng giấy má xếp gọn một góc, là sách giành cho giảng viên, phía dưới mỗi trang đánh dấu hai chữ ‘Dương Đàn’, anh ra hiệu cho hai người kia đến.
Chồng giấy thoáng chốc trở thành một mớ hỗn độn, tất cả tài liệu đều là của Dương Đàn, nạn nhân trong vụ án thứ hai.
Dưới gầm bàn có một chiếc cặp sách, Đoàn Trọng Tân không kiên nhẫn, xốc ngược, đổ lộn xộn xuống đất.
Anh cầm chiếc ví bằng da lên, “Hết đường chối nhé!” Bên trong là giấy tờ tùy thân của Dương Đàn, thẻ ngân hàng, không có tiền mặt, chỉ còn vài xu lẻ.
Tất cả mang đi phân tích dấu vân tay là xong.
Châu Thanh lôi trong hộc bàn một tập tài liệu giày cộp, bên trong toàn những bức hình chụp phong cảnh, đằng sau mỗi tấm có một chữ ‘Yet’.
Dừng lại ở một trang, lời nói của Châu Thanh bị ngắt quãng: “Vẫn chưa tìm thấy hung khí…phải không?”
Hai người còn lại ngầm hiểu, chính là dao găm có lưỡi rộng 3cm mà họ đã tìm từ ban nãy, nhưng nó không có ở đây.
“Em cũng biết không thấy, còn hỏi bọn anh?”
Theo sau Đoàn Trọng Tân, Hoằng Khoan nhìn gương mặt chuyển sắc của Châu Thanh, hỏi: “Sao thế?”
Châu Thanh không còn tâm trạng trả lời câu hỏi của Hoằng Khoan, nước bọt ngừng tiết, cổ họng đột ngột khô khốc, tay khẩn trương móc điện thoại trong túi quần.
[Anh nghe]
“Anh…anh đang ở đâu?”
Hoằng Khoan và Đoàn Trọng Tân bị thu hút, hai người nhìn vào trang được mở, có hình của bốn người: một người đàn ông ngoại quốc, hai nạn nhân trong hai vụ án, và, Lục Hoài Nam.
[Anh đang ở dưới hầm giữ xe, chuẩn bị lên nhà.
Em sắp về chưa?]
Người ngoại quốc và hai nạn nhân trong hình, đều có đặc điểm da ngăm, tóc đen nhánh, Lục Hoài Nam cũng vậy.
Thủ phạm đột nhiên mất tích, hung khí gây án quan trọng nhất vẫn chưa tìm được, chắc chắn hung thủ đang giữ nó bên cạnh.
Trên bốn tấm hình đều có dấu gạch chéo màu đỏ, riêng tấm của Lục Hoài Nam có màu sáng hơn, là nét mới vẽ.
Tất cả đều chứng minh, Lục Hoài Nam, nạn nhân tiếp theo.
“Anh, hiện tại ngồi yên trong xe, đến thẳng Cục cảnh sát, nghe chưa?”
Nhớ đến người bí bí ẩn ẩn mà Châu Thanh cho là ảo giác, càng gấp gáp hơn: “Này! anh nghe không?”
Lục Hoài Nam dường như không nghe thấy, đầu dây bên kia vang vọng một giọng nói, lạ lẫm, lại quen thuộc: [Xin hỏi, anh là luật sư Lục phải không?]
Châu Thanh hoảng hồn, ngữ điệu gượng gạo này, là của người ngoại quốc.
“Lục Hoài Nam!” Cô cao giọng.
Rồi, ‘rụp’ một tiếng, vì cạn pin, điện thoại Lục Hoài Nam sập nguồn.
Châu Thanh lập tức lột bao ni lông dưới chân, quăng đi, Hoằng Khoan và Đoàn Trọng Tân cũng thế, bao ni lông không trọng lượng, vờn trong không trung, chầm chậm đáp đất.
Ba người lao ra xe, Châu Thanh ngồi vào ghế lái, đóng sầm cửa.
Hoằng Khoan và Đoàn Trọng Tân không có cơ hội từ chối, cũng không nên từ chối, trạng thái của Châu Thanh bây giờ, họ chỉ có hai sự lựa chọn: Ngồi hoặc biến!
Nhanh chóng thắt dây an toàn, lòng khẩn cầu những vị thần trên cao, hai người lẩm bẩm, lặp lại lời cũ:
Hoằng Khoan: “Không cầu danh vọng, chỉ mong toàn mạng về với Đồng Manh.”
Đoàn Trọng Tân: “Không cầu danh vọng, chỉ mong còn hồn và xác về gặp Đậu Xanh.”
Chiếc xe lao vun vút trên phố, lạng lách từ xe con, xe bán tải, đến container, tốc độ chỉ có hơn, không có chậm lại.
Tâm trạng vô cùng rối bời, Châu Thanh tự trách bản