“Xin lỗi chị, hôm qua em ngủ trễ, nên dậy cũng trễ.”
“Không sao.”
Trò chuyện chỉ được một lúc, Mã Tư Kỳ phải trở về, chuẩn bị tiếp tục quay phim.
Châu Thanh thì khác, Sở Nghiên nói có còn khách đang đợi trong phòng làm việc.
Châu Thanh vừa đi vừa nghĩ, không tài nào đoán được là ai.
“Chị ơi”.
“Vũ Nam?” Nhìn thấy mẹ Vũ Nam bên cạnh, Châu Thanh cúi đầu: “Chào chị.”
Vũ Nam cầm trên tay bó hướng dương, tặng cho Châu Thanh.
Mẹ Vũ Nam trông vẻ áy náy: “Thật lòng xin lỗi em, hôm đó chị nóng tính quá, nên…”
Châu Thanh hơi bất ngờ vì bó hoa hướng dương, không lẽ là mẹ Vũ Nam tặng?
Một người vợ vừa mất chồng, một người mẹ thấp thỏm tìm con, đến khi tìm được, lại nhận ra nó đang ở bệnh viện.
Châu Thanh hiểu chứ, vậy nên không oán trách mẹ Vũ Nam, không một lời phàn nàn.
Hơn cả, Châu Thanh càng ngưỡng mộ Vũ Nam, ít nhất, thằng bé có mẹ bên cạnh.
Không biết ba mẹ của Tạ Chính Khanh…hiện tại ra sao?
Dù rằng mẹ Vũ Nam có chút quá khích, nhưng Châu Thanh nghĩ phần lỗi lớn cũng là do cô, chị ấy không đến mức phải làm thế này.
Châu Thanh nhận lấy bó hoa, xoa đầu thằng bé, “Do em có lỗi, chị không cần phải quà cáp gì đâu ạ.”
“Hôm đó về, chị nghe Nam kể rồi.
Chị không biết sự tình thành ra như vậy, nên động tay với em…em không sao chứ?”
“Em không sao ạ.”
“Thật không?”
Châu Thanh gật đầu: “Dạ.”
“Vậy thì chị yên tâm rồi.”
Bỗng thấy lòng vui vẻ lạ thường, như con sóng dịu dàng, nhấp nhô từng cơn.
Mẹ Vũ Nam tử tế quá, lại đảm đang, mẫu mực, và chắc phải dũng cảm lắm.
Không biết chị ấy đã quen với chuyện vắng bóng chồng chưa? Và cả Vũ Nam nữa.
Mong một ngày sớm nhất, hai mẹ con họ có thể trở về với nhịp sống thường ngày, không còn ôm di ảnh người đã khuất mà khóc hằng đêm, để rồi mi mắt không còn sưng như sáng hôm nay.
“Chị thích hoa này đúng không ạ?”
Châu Thanh nhéo má Vũ Nam, “Ừ, sao em biết mà tặng chị thế?”
“Một bà trẻ nói đấy ạ.”
Châu Thanh ngạc nhiên: “Bà trẻ? Bà trẻ nào hả em?”
Vũ Nam kéo Châu Thanh ngồi xổm xuống, nói thầm với Châu Thanh, không muốn cho mẹ nghe, “Lúc chị về, em gặp một bà trẻ nói chuyện với mẹ.
Bà ấy nói mẹ em đánh chị là xấu, mặt bà dữ lắm.
Bà nói với em hôm nào muốn xin lỗi chị thì tặng một bó hoa này, chị sẽ thích.
Em với mẹ đến mấy lần, nhưng hôm nay mới gặp chị.”
Châu Thanh ngờ vực, hỏi lại: “Hôm nay là ngày đầu tiên em tặng hoa cho chị?”
Vũ Nam gật đầu, “Vâng, cảm ơn chị vì đã bắt được người xấu hại ba em.”
Châu Thanh nhìn gương mặt non trẻ của Vũ Nam, càng thêm xót xa.
Tầm tuổi này, năm đó, Châu Thanh cũng không còn ba.
Thiếu vắng trụ cột trong gia đình là cảm giác thế nào?
Mất đi một người yêu thương mình, một người mình yêu thương, là cảm giác như thế nào?
Tồi tệ.
Như một bầu trời rực nắng và mây trôi, bỗng chốc đổ ầm xuống.
Những tia sét không nhân từ, đánh thẳng vào tim, để lại một vết sẹo lớn, vết sẹo mà cả đời chẳng để xóa bỏ, chỉ có thể nương nhờ vào sức mạnh của thời gian làm phôi phai phần nào.
“Đây là nghĩa vụ của chị.”
Mẹ Vũ Nam đặt tay lên vai con trai, nói: “Dạo này thằng bé chăm học lắm, rất ngoan, chắc nó thương mẹ.
Nam nói với chị, sau này lớn sẽ thành cảnh sát giống em.” Người phụ nữ nhìn Châu Thanh với ánh mắt mong chờ, “Nếu Nam thật sự trở thành cảnh sát, chị có thể nhờ em giúp đỡ nó không.”
Châu Thanh hơi sững người, quả nhiên, người phụ nữ này là một người mẹ tuyệt vời.
“Tất nhiên rồi ạ.”
Hai mẹ con Vũ Nam ra về, Châu Thanh ngồi lại Cục cảnh sát thêm một lúc cũng rời đi.
Cô ghé bệnh viện, xem camera trích xuất khoảng thời gian vào hai ngày, ngày Vũ Nam và ngày anh gặp chuyện.
Đoạn thứ nhất ghi lại hình ảnh của một người phụ nữ trạc tuổi mẹ Lục Hoài Nam, đeo khẩu trang nên không rõ mặt, nhưng chắc chắn không phải mẹ Lục.
Đoạn thứ hai, vào lúc Lục Hoài Quân thay ca chăm anh cho cô, bó hoa được người y tá đặt trước phòng, chưa thể xác nhận người tặng là ai.
Cả khi về đến chung cư, đoạn camera ở đây cũng chỉ ghi lại hình ảnh của người chuyển phát.
Châu Thanh tìm đến đơn vị thì nhận được một câu: “Xin lỗi quý khách, người gửi yêu cầu chúng tôi ẩn thông tin, mong quý khách thông cảm.”
Tối đến, Châu Thanh trằn trọc mãi không ngủ được, đầu óc chỉ nghĩ đến người tặng hoa bí ẩn.
Không lẽ…? À không! Chính mắt cô nhìn thấy người phụ nữ xuất hiện trong đoạn clip, hoàn toàn có chân, hai chân đầy đủ, không phải người bên dưới.
Nếu vậy, người tặng hoa rốt cuộc là ai?
“Sao thế?”
Châu Thanh giật mình, có vẻ cô làm anh thức giấc.
Châu Thanh sát lại gần, vòng tay qua eo Lục Hoài Nam, vỗ vỗ vào lưng anh, “Em không sao, anh yên tâm.”
“Có chuyện phải nói với anh, không được giấu.”
“Vâng, em biết mà.”
Lục Hoài Nam bất đắc dĩ rơi vào trạng thái hết sức tỉnh táo.
Bởi vì…thứ mềm mại của Châu Thanh không biết vô tình hay cố ý mà áp sát vào ngực anh.
Cả mùi hương trên tóc hòa với mùi sữa tắm.
Và cổ áo xộc xệch, khoe trọn một bên vai, lộ hai nốt ruồi son như vết rắn cắn.
Đến xương quai xanh nổi rõ qua lớp da mịn.
Tất cả vô cùng khiê.u gợi.
Châu Thanh dần cảm nhận rõ ‘người bạn quen’ tinh nghịch chọc vào đùi mình, linh cảm không lành, dùng đầu gối thúc nhẹ vào, “Mau ngủ thôi anh à.”
Lục Hoài Nam đau nhói, khẽ rên một tiếng, “Muốn sát hại chồng em à?”
Châu Thanh sợ rằng đôi co một hồi, cái chân thứ ba kia của anh sẽ hồi phục, rồi báo thù cô, nên cô giả điếc.
“Này, ngủ rồi à?”
“Nhóc?”
“Ngủ thật?”
Giọng anh trầm ấm, thấp dần, rồi Lục Hoài Nam cắn vào vai Châu Thanh, “Dám chơi anh? Anh cắn