Cháo bị đổ rồi, Lục Hạo Hiên đành phải về nhà nấu lại. Du Tư Truy ngồi ở trên giường phòng bệnh, hóng gió nhiều cũng không tốt. Phúc Tử Minh pha một ly nước ấm mang tới cho cậu.
- Chờ một lát nữa Hạo Hiên sẽ tới.
Du Tư Truy nhận lấy ly nước, uống một ngụm nữa rồi giữ ở giữa hai lòng bàn tay đặt trên đùi.
- Em không biết Hạo Hiên sợ chim bồ câu như vậy.
Phúc Tử Minh vừa thu dọn lại bình nước trên bàn vừa nói.
- Cậu ấy có những thói quen kỳ lạ lắm.
Tư Truy ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Phúc Tử Minh, bình thản cười một tiếng.
- Anh dường như rất hiểu cậu ấy.
Bóng lưng Phúc Tử Minh thoáng cứng ngắc lại một chút, sau đó rất nhanh lấy lại tự nhiên cười.
- Vì cậu ấy rất đơn giản.
Phúc Tử Minh thu dọn xong bước tới giường ngồi cạnh cậu, Du Tư Truy cúi đầu nhìn ly nước trong tay, gật đầu.
- Đúng vậy, Hạo Hiên rất đơn thuần.
Phúc Tử Minh bật cười.
- Sao lại gọi như vậy? Theo quan hệ thì Hạo Hiên còn là anh của em đấy.
Tuy là vậy nhưng Tư Truy chưa bao giờ dùng kính ngữ với Hạo Hiên, dù sao cậu ấy cũng không để ý tới chuyện này.
- Nhưng cậu ấy cũng chỉ là một thiếu niên mới lớn thôi, mọi suy nghĩ trong lòng đều biểu hiện ở bên ngoài. Dù cố giấu cũng rất vụng về.
Du Tư Truy là người tinh tế, Phúc Tử Minh biết cậu ít nhiều cũng đã hiểu được chuyện gì, không khí bỗng chốc liền chùng xuống.
- Tư Truy...
Du Tư Truy phớt lờ tiếng gọi của Phúc Tử Minh, cậu ngẩng đầu trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Là anh không nhận ra, hay đang giả vờ không biết tới cảm giác của cậu ấy?
Phúc Tử Minh nhất thời im lặng, trong ánh mắt của Tư Truy giống như nhìn thấy được con người của hắn vậy. Phúc Tử Minh quay đầu lảng tránh khỏi ánh nhìn của cậu.
Không phải hắn không biết được Lục Hạo Hiên cảm thấy như thế nào, chỉ là hắn cảm thấy có lỗi với Du Tư Truy, cần phải dùng mọi thứ để đền bù cho cậu ấy. Trong lúc này hắn không thể để Tư Truy phải bận tâm tới quan hệ của hắn và Hạo Hiên nữa.
Du Tư Truy nhìn hắn không nói gì, cậu âm thầm thở dài một tiếng kéo chăn nằm xuống.
- Em muốn ngủ một chút.
Phúc Tử Minh gật đầu.
- Ừ.
Du Tư Truy nhắm mắt lại giống như muốn ngủ, Phúc Tử Minh cũng không làm phiền cậu nghỉ ngơi kéo chăn lại cho cậu cẩn thận rồi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng. Tiếng sập cửa vừa vang lên Du Tư Truy đã mở mắt nhìn trần nhà. Ở trong lòng cậu, có một cảm giác không an toàn.
Cảm giác khi ở bên Tử Minh đã không còn như lúc trước nữa, ánh mắt hắn nhìn cậu đã không còn đằm thắm như xưa. Cậu không cho rằng Tử Minh thay lòng, có chăng chỉ là dường như có một hình bóng nào đó đang tác động tới hắn.
Ánh mắt lo lắng của Phúc Tử Minh khi nghe tới chuyện khuôn viên mà Lục Hạo Hiên đứng có chim bồ câu, khoảnh khắc hắn một giây cũng không suy nghĩ lập tức quay đầu chạy tới bên cậu ấy. Nếu như sự lo lắng của Phúc Tử Minh dành cho cậu là từ tình cảm của hắn dành cho cậu thì sự lo lắng của Phúc Tử Minh dành cho Lục Hạo Hiên giống như là bản năng vậy. Một bản năng xuất phát từ trái tim, vượt qua cả lý trí để bảo vệ người ấy.
Du Tư Truy nghiêng đầu tựa vào gối, ở trong tầm mắt nhìn thấy được một khoảng sáng ở ngoài cửa sổ. Phải Tử Minh, có phải tình cảm của anh dành cho em đã không còn trọn vẹn giống như lúc đầu? Lúc này, em nên vui hay nên buồn đây...
.
Hạo Hiên về nhà mang cháo tới, lại tiện mua thêm một ít hoa quả. Nghe nói người bệnh ăn hỏa quả sẽ rất tốt.
- Cậu thích táo hay lê?
Hạo Hiên vừa hỏi vừa chạm vào đĩa hoa quả. Du Tư Truy tùy ý trả lời.
- Gì cũng được.
Hạo Hiên cầm lấy một quả táo bắt đầu gọt, bàn tay cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ một lúc đã gọt xong bổ ra thành từng miệng nhỏ.
- Cậu ăn đi. Tôi chọn cũng không tệ đâu, chắc là ngọt.
Lục Hạo Hiên ngẩng đầu cong mắt cười, Phúc Tử Minh nhìn cậu, đuôi mắt người kia vẫn không thực sự cười.
- Cậu có mệt không?
Lục Hạo Hiên thoáng ngẩn người, Du Tư Truy đột nhiên dùng khuôn mặt lãnh cảm kia nhìn cậu khiến Hạo Hiên chợt gượng gạo.
- Hả, mệt gì chứ?
Du Tư Truy nhíu mày một cái, hỏi lại.
- Ngay cả cảm xúc của bản thân như thế nào cũng không dám thổ lộ ra ngoài, trong lòng khó chịu nhưng vẫn phải giả vờ vui vẻ? Lục Hạo Hiên, tôi hỏi cậu có mệt không?
Lục Hạo Hiên ngẩn người nhìn Du Tư Truy, nhất thời không nói được gì. Tư Truy quay đầu nhìn cậu, đột nhiên hỏi.
- Hạo Hiên, cậu ghét tôi lắm phải không?
Lục Hạo Hiên im lặng, ở trong lòng cảm giác mọi thứ đều bị vạch trần. Một câu hỏi kia của Du Tư Truy cậu chưa từng một lần tự hỏi bản thân, không ngờ hôm nay lại được từ chính miệng Du Tư Truy đem ra hỏi. Lục Hạo Hiên rũ mi chậm rãi gật đầu.
- Đúng vậy, tôi ghét cậu.
Lục Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn Du Tư Truy nói.
- Trước kia vốn là không quan tâm, nhưng bây giờ là ghét.
Du Tư Truy không hề tỏ ra ngạc nhiên, giống như khi hỏi Hạo Hiên trong lòng cậu đã có sẵn câu trả lời rồi.
- Vì cậu yêu Tử Minh sao?
Lục Hạo Hiên nhìn Tử Minh, ngàn vạn lần cũng không ngờ tới Du Tư Truy sẽ hỏi như vậy. Đáp lại Du Tư Truy chỉ cười nhạt.
- Không cần phải tỏ ra ngạc nhiên, nhìn biểu hiện của cậu tôi cũng có thể đoán ra được.
Cả hai người cùng im lặng, mọi thứ trong lòng được nói ra sự mất tự nhiên bình thường được biến mất. Du Tư Truy quay đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh sáng bên ngoài hắt vào khiến người ta có cảm giác mơ hồ, cậu mỉm cười.
- Trước kia tôi cho rằng nếu một mình chết đi, Tử Minh có thể quên tôi và vẫn vui vẻ hạnh phúc. Nhưng bây giờ anh ấy phát hiện ra rồi, tôi chết đi anh ấy hẳn sẽ dằn vặt đau khổ lắm.
Lục Hạo Hiên cúi đầu, đúng vậy. Nếu như không biết thì không sao, Phúc Tử Minh sẽ chỉ coi như Du Tư Truy phản bội mình mà nhanh chóng quên đi hình bóng cậu. Nhưng bây giờ hắn đã biết Tư Truy mang bệnh như thế, lại còn yêu hắn tới mức một lòng một dạ như vậy. Nếu Du Tư Truy chết đi, Phúc Tử Minh sẽ nhớ thương cậu ấy cả một đời.
Du Tư Truy ngột nhiên quay đầu nhìn Lục Hạo Hiên, mỉm cười.
- Cho nên tôi không muốn chết nữa. Tôi muốn sống lắm cậu biết không?
Lục Hạo Hiên nhìn Du Tư Truy, nhìn nụ cười của người ấy vừa thanh thản vừa mãnh liệt. Bất giác lại cảm thấy ở trong câu nói của cậu ấy có điều gì đó kỳ lạ.
Mẹ Du sau đó tới thăm, Hạo Hiên