Kết quả xét nghiệm kháng thể HLA của Phúc Bảo Khang và Du Tư Truy giống nhau lớn, bác sĩ nói Bảo Khang rất thích hợp để hiến tủy cho Du Tư Truy. Mặc dù tỉ lệ thành công của phẫu thuật này chỉ có 50% nhưng đây là phương pháp duy nhất. Ba mẹ Du nghe tới chuyện này mừng rỡ không nói nên lời, mẹ Du xúc động khóc hết nước mắt. Trước kia bởi vì Phúc Bảo Khang là họ hàng xa, gia đình bố mẹ lại đều đã qua đời, ba mẹ Du đối với đứa cháu này có phần nhạt nhẽo, Phúc Bảo Khang cũng vì ngại gia thế hai nhà khác biệt nên cũng không dám tới giao du nhiều. Chỉ có Du Tư Truy thường xuyên tới chơi, đối với anh cũng cực kỳ thân thiện. Phúc Bảo Khang đối với cậu cực kỳ yêu mến.
Ngày chỉ định tiến hành phẫu thuật đã được lên lịch hiện tại Tư Truy chỉ cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, Phúc Tử Minh lúc nào cũng ở bên cạnh động viên cậu.
Lục Hạo Hiên chuẩn bị một bộ hồ sơ, Lâm Khánh Minh nhìn cậu không khỏi trợn mắt.
- Thằng này, tưởng mày chỉ hứng thú với tiền thôi chứ? Định sang Pháp du học thật sao?
Lục Hạo Hiên mím môi gật đầu, cậu đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Phúc Tử Minh không nói ra, cậu cũng không hỏi nhưng Du Tư Truy đã tìm được tủy thích hợp để cấy ghép rồi, sau này mọi chuyện thế nào ai cũng đoán được. Trước kia bởi vì căn bệnh này Du Tư Truy rời khỏi Phúc Tử Minh, hai người họ mới phải xa cách. Hiện tại trải qua khó khăn như vậy cuối cùng cũng vượt qua được, hai người họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội được bên nhau lần nữa.
Dạo gần đây cậu vẫn thường xuyên tới bệnh viện, cũng không tỏ ra điều gì. Tất nhiên nếu Du Tư Truy có thể giành lại được cuộc sống này từ tay tử thần là điều đáng mừng rỡ.
Cậu cũng đã suy nghĩ rất nhiều, quỹ đạo vốn là thứ không phải con người cứ cố gắng là sẽ thay đổi được. Nếu biết trước kết quả thì bản thân còn cố chấp để làm gì. Dù sao trong lòng cậu vẫn thanh thản thật nhiều, đơn giản vì nếu ra đi thì cũng là do cậu tự nguyện. Bỗng nhiên lại nhớ tới Du Tư Truy, phải chăng khi quyết định rời xa khỏi Phúc Tử Minh cậu ấy cũng cảm thấy thanh thản giống như cậu lúc này. Chẳng phải là do cậu cao thượng gì, chỉ là vì cậu đang để cái quỹ đạo vốn có kia xảy đến mà thôi.
Ngày trước Lục Hạo Hiên không bao giờ chấp nhận bản thân là người phải chịu thiệt thòi, hiện tại cậu cuối cùng cũng đã biết đôi khi trong cuộc sống này tự nhận lấy thiệt thòi để mang tới hạnh phúc cho người khác cũng là một loại niềm vui.
Hạo Hiên không nói gì với Phúc Tử Minh, cũng không nói với mẹ Lục một lời. Những gì cậu làm chỉ là cố gắng dành được học bổng kia. Trước ngày phẫu thuật, Du Tử Truy đột nhiên miên man nhìn ra ngoài cửa vu vơ hỏi.
- Hạo Hiên dạo này ít thấy đến.
Phúc Tử Minh gật đầu.
- Hạo Hiên nói dạo này lịch học rất bận.
Du Tư Truy gật đầu, dù sao cũng không thể làm phiền cậu ấy nhiều được. Với lại Hạo Hiên có lẽ cũng không cảm thấy thoải mái. Rất muốn nói với cậu ấy một vài câu, sợ rằng sau ca phẫu thuật này sẽ không thể nói được nữa nhưng lại không được gặp mặt, Du Tư Truy lặng lẽ thở dài.
Phúc Tử Minh ngồi ở bên cạnh cho rằng cậu đang nghĩ tới ca phẫu thuật kia, cho nên liền trấn an cậu.
- Không sao đâu, đừng lo lắng.
Du Tư Truy mỉm cười gật đầu. Đúng vậy, cậu không muốn lo lắng quá nhiều, hiện tại cậu muốn sống.
Buổi đêm mỗi ngày Lục Hạo Hiên đều học hành cực kỳ chăm chỉ, tự pha cho mình một ly coffee và học bài. Trên giá sách trước mặt đặt một cuốn truyện cổ tích duy nhất, truyện nàng tiên cá.
Ngày Du Tư Truy phẫu thuật kéo theo mọi người cùng bận mãi, Lục Hạo Hiên cũng có tới bệnh viện. Trước khi phẫu thuật mọi người cùng tới động viên cậu vài câu, Phúc Tử Minh nắm tay cậu vỗ về.
- Không sao, nhất định phẫu thuật sẽ thành công.
Du Tư Truy gật đầu. Lục Hạo Hiên đứng ở phía sau một góc, chẳng biết phải động viên câu gì, cuối cùng thu mình lại đứng khuất ở sau tất cả mọi người.
Tư Truy nhìn thấy cậu ở đằng sau liền vẫy tay ra hiệu với cậu.
- Hạo Hiên.
Lục Hạo Hiên nghe cậu gọi tới tên mình liền giật mình, mất vài giây ngơ ngác mới chậm chạp đi tới. Du Tử Truy kéo cánh tay cậu ý bảo cậu cúi sát xuống gần mình, Hạo Hiên thấy vậy liền cúi xuống ghé sát vào Tư Truy.
Du Tư Truy ở bên tai Hạo Hiên thì thầm.
- Nếu như phẫu thuật này thành công, tôi với cậu sẽ cùng nhau cạnh tranh công bằng, được chứ?
Lục Hạo Hiên ngẩn người, đáp lại Du Tư Truy chỉ nhìn cậu khẽ mỉm cười, nụ cười nhu thuận như dòng nước ấm.
Tới giờ phẫu thuật, bác sĩ tới mang xe đẩy tới phòng phẫu thuật. Người nhà cũng đi theo đứng ở bên ngoài, Lục Hạo Hiên nhìn cửa phòng phẫu thuật chậm rãi đóng lại, tới khi hai cánh cửa chạm khít vào nhau mới lặng lẽ rũ mi mắt.
Không cần phải cạnh tranh, bởi vì tôi chấp nhận sẽ là người thua cuộc.
Tình yêu của cậu và Phúc Tử Minh vốn từ đầu đã là một quỹ đạo, tôi căn bản chỉ là một nhân vật phụ trong câu chuyện của hai người mà thôi.
Ban đầu những tưởng rằng có thể thay đổi được kết thúc cho chính mình, cuối cùng cái quỹ đạo ấy vẫn xảy ra.
Không phải tôi nhường Phúc Tử Minh cho cậu, chẳng qua chỉ là vì anh ấy chưa bao giờ thuộc về tôi.
.
Phẫu thuật thành công, dù chỉ có được 50% cơ hội nhưng Du Tư Truy vẫn giành được chiến thắng cho mình. Cũng là ngày Lục Hạo Hiên nhận được kết quả cậu dành được học bổng toàn phần du học Pháp. Buổi tối hôm ấy Hạo Hiên sắp xếp công việc, lựa lời sẽ nói với mẹ Lục.
Vì là quán ăn nên phải tới mười một giờ đêm mới có thể đóng cửa, anh trai Hạc Hiên cả một ngày mệt mỏi nên đã tắm rửa đi ngủ trước, còn lại Hạo Hiên vẫn lục đục giúp mẹ dọn dẹp đồ đạc. Mẹ Lục quay đầu nhìn thấy cậu chưa chịu đi ngủ, liền phẩy tay.
- Thôi đi ngủ đi, số còn lại để đấy mẹ dọn.
Lục Hạo Hiên vẫn thu dọn nốt đống đồ, sau đó đeo gang tay giúp mẹ rửa bát trong bồn.
- Không sao, con làm được.
Mẹ Lục nhìn bóng lưng cậu làm việc, khẽ thở dài.
- Tử Minh dạo này làm sao thế? Cứ đi biền biệt chẳng chịu về nhà.
Nghe nhắc tới tên hắn, Hạo Hiên thoáng khựng lại, động tác trên tay cũng gượng gạo.
- Mẹ mặc kệ anh ấy đi.
Mẹ Lục trợn mắt nhìn, theo thói quen lại mắng mỏ cậu.
- Cái thằng này, chồng mày mà nói như người dưng nước lã ấy.
Lục Hạo Hiên khẽ mím môi, không ngẩng đầu nói.
- Dù sao... cũng sắp không gặp nhau nữa rồi.
Mẹ Lục còn tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn cậu.
- Cái gì cơ?
Hạo Hiên bỏ bát đĩa trên tay xuống, quay đầu nhìn mẹ.
- Con nhận được học bổng rồi.
Mẹ Lục lập tức trở nên mừng rỡ.
- Thật hả? Sao không nói gì vậy? Được bao nhiêu tiền?
Lục Hạo Hiên mím môi, rũ mi mắt lắc đầu.
- Không, là học bổng du học toàn phần Pháp.
Mẹ Lục nghe tới đó liền sững người không khỏi sửng sốt trợn mắt, tới lúc định thần lại liền xông tới đánh mấy cái vào vai cậu.
- Thằng này mày mất trí rồi à? Cái gì mà du học Pháp? Còn chồng mày thì sao? Mày để nó cho ai hả?
Mẹ Lục mỗi lần hỏi một câu lại đánh một cái, nhưng Lục Hạo Hiên không như mọi khi cằn nhằn kêu ca, tùy ý đứng yên để cho mẹ đánh. Mẹ Lục thấy kỳ lạ mới ngẩng đầu nhìn, phát hiện vành mắt Hạo Hiên đỏ hoe liền sững người.
- Hạo Hiên?
Lục Hạo Hiên nấc lên một tiếng, ôm chầm lấy mẹ bật khóc.
- Mẹ ơi... con không chịu được nữa rồi.
Cậu bật khóc, khóc tức tưởi. Khóc tới mẹ Lục cũng phải giật mình. Lần đầu tiên nhìn thấy đứa con trai bình thường vẫn mạnh mẽ tự nhiên lại trở nên như thế này. Bà nhất thời lúng túng không biết phải làm gì, chỉ có thể ôm lấy lưng cậu vỗ nhẹ.
- Chuyện gì vậy? Hạo Hiên?
Lục Hạo Hiên ôm lấy vai bà, giữa những tiếng khóc nghẹn ngào.
- Nếu còn ở lại đây, mỗi ngày đều nhìn thấy họ như vậy con thực sự sẽ không chịu nổi mất. Trái tim của con... nó cũng biết đau, biết giận... Con... con thật sự không thể giả vờ như không có chuyện gì...
Lục Hạo Hiên nghẹn lại không nói được lời nào, cậu thực sự không thể chịu đựng được nữa. Cậu cũng là con người, cậu không đủ bao dung để gạt bỏ tất cả những hờn giận ghen tuông trong lòng mà cố chấp với tình cảm này nữa. Cho dù phải từ bỏ, trái tim cũng rất đau nhưng nếu còn tiếp tục cậu sẽ không thể chịu được.
Lần đầu tiên thấy con trai khổ sở như vậy,