Con ngươi đó, ánh mắt này. Lục Hạo Hiên ngẩn người, nhất thời chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể đứng im như vậy nhìn. Ngay trước mắt cậu, Phúc Tử Minh đang giữ chặt cổ tay Lục Hạo Hiên, lực bàn tay mạnh tới có cảm giác đau nhưng chẳng hiểu sao nỗi đau ấy lại chẳng đáng là gì so với những bộn bề suy nghĩ trong lòng cả hai người.
Bọn họ gặp nhau, cách bọn họ nhìn nhau giống như là bản năng vậy. Không phải do họ quyết định mà là do trái tim thao túng. Giống như cách Phúc Tử Minh điên cuồng lái xe tới đây, hoảng hốt chạy cả một vòng sân bay để tìm kiếm, tới lúc nhìn thấy thì chẳng suy nghĩ gì chạy tới giữ tay người ấy lại. Hay như cách Hạo Hiên nhìn Tử Minh, rõ ràng đang muốn trốn chạy không muốn để hắn tìm thấy nhưng khoảnh khắc đối diện con ngươi đem thẳm của hắn lại không cách nào dứt khoát giật tay ra.
Phúc Tử Minh thở dốc, những tiếng thở vẫn chưa thể ổn định được. Đứng trước mặt Lục Hạo Hiên lại chẳng nói được một lời nào nhưng bàn tay vẫn cố chấp nắm chặt tay người kia.
Lục Hạo Hiên quay đầu nói với bạn đồng học bên cạnh.
- Cậu với mọi người vào người trước đi.
Tuy vẫn còn hiếu kỳ nhưng bạn đồng học kia cũng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, ậm ờ.
- Ừ, nhanh lên nhé.
Bạn học quay đầu kéo vali bước theo những người trong đoàn vào bên trong trước. Còn lại chỉ có Phúc Tử Minh và Lục Hạo Hiên ở lại. Không khí bỗng chốc một bầu gượng gạo ập tới, Lục Hạo Hiên cúi đầu nhìn cổ tay mình nơi Phúc Tử Minh đang nắm lấy, mi mắt đơn giản chỉ là rũ xuống nhìn.
Cái nhìn đó đánh thức Phúc Tử Minh, hắn gượng gạo buông tay cậu. Ở nơi cổ tay vừa được nắm lấy có một cảm giác trống trải lạ lẫm. Lục Hạo Hiên mím môi im lặng, tới lúc này cũng chẳng biết phải nói gì.
- Tại sao... không nói gì với tôi?
Phúc Tử Minh mở lời trước, câu đầu tiên nói cũng chỉ là một lời thắc mắc vô vị. Lục Hạo Hiên cười nhạt.
- Chuyện này quan trọng sao?
Phúc Tử Minh trả lời.
- Tất nhiên quan trọng.
Hạo Hiên ngẩng đầu, đối diện con ngươi của Phúc Tử Minh khẽ nghiêng đầu.
- Vậy anh nói xem, vì sao lại quan trọng?
Tử Minh ngẩn người, bất ngờ bị hỏi một câu đột nhiên lại trở nên lúng túng. Nhìn khuôn mặt của hắn, Hạo Hiên tự giễu, rốt cuộc cũng không hiểu là giễu hắn hay tự giễu mình. Trong mối quan hệ này cuối cùng là hắn không xác định được tình cảm của mình hay do cậu không hiểu được tình cảm của hắn.
- Phúc Tử Minh, rốt cuộc tôi là gì trong lòng anh?
Phúc Tử Minh nhìn cậu, một câu hỏi này hắn chưa bao giờ từng tự hỏi chính mình. Trong lòng hắn rốt cuộc Lục Hạo Hiên là ai? Là một người dưng ngang qua cuộc đời hắn, hay là một người đang gần kề ngay cạnh trái tim?
Từ trước tới nay Phúc Tử Minh luôn nghĩ người hắn yêu là Du Tư Truy, sẽ chẳng có ai xâm lấn được vào tình cảm trọn vẹn ấy của hắn dành cho cậu. Nhưng giờ khắc này, đối diện người con trai này hắn tự hỏi chính mình, rốt cuộc trong lòng hắn Lục Hạo Hiên là ai?
Là ai mà chỉ cần nghe tới một câu cậu sẽ rời khỏi, hắn chẳng suy nghĩ được gì điên cuồng chạy tới. Là ai mà mỗi khi nhìn vào ánh mắt muộn phiền của người đó trái tim hắn không tự chủ được mà phát đau.
Người con trai này, trong lòng hắn rốt cuộc là gì đây?
Nhưng đứng giữa lý trí và con tim, Phúc Tử Minh lại chẳng thể tự mình nói ra được những vương vấn trong lòng mình. Cũng chẳng thể ích kỷ với bất kỳ ai, dù là Hạo Hiên hay Du Tư Truy hắn cũng không có quyền giữ lấy. Phía trước hắn là người hắn không muốn mất đi, nhưng phía sau lại là người hắn không thể bỏ mặc.
Tình cảm của Lục Hạo Hiên hắn không thể đón nhận, cũng chẳng thể nói với cậu nỗi lòng mình. Cuối cùng giữa những phân vân ấy một câu cũng chẳng thể mở lời.
Ánh mắt của Phúc Tử Minh vẫn còn lưỡng lự như thế, cho dù hắn có trả lời hay không cũng chỉ là một suy nghĩ bồng bột nhất thời. Lục Hạo Hiên không muốn ở trong khoảnh khắc này ép buộc hắn phải lựa chọn, bởi chỉ một câu lựa chọn sai của Phúc Tử Minh có thể dẫn tới sau này cả ba người cùng khó xử.
Hạo Hiên quay đầu bước về phía phòng cách ly, bóng lưng gượng gạo xa dần khỏi tầm mắt Tử Minh. Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, ngập ngừng bước về phía trước một bước, vô thức gọi một tiếng.
- Đừng đi.
Lục Hạo Hiên khựng lại, giọng nói của người phía sau nghe có chút run rẩy, giống như hắn đang phải cố gồng mình kìm nén lại những cảm xúc trong lòng. Bước chân cứ như vậy đứng yên ở một chỗ, chẳng ai tới gần ai.
Phúc Tử Minh, rốt cuộc tôi phải làm thế nào?
Lục Hạo Hiên quay đầu nhìn hắn, giữa tiếng ồn ào của đám đông trong sân bay, giọng nói của cậu miên man buồn.
- Cho tôi lý do để ở lại đi?
Phúc Tử Minh ngập ngừng.
- Tôi...
Đúng vậy, cậu chẳng có lý do gì ở lại. Hắn cũng chẳng có tư cách gì nói cậu đừng đi, chỉ là ở trong tim hắn thực lòng không muốn cậu rời khỏi. Phúc Tử Minh quá ích kỷ khi không muốn buông tay Hạo Hiên nhưng lại chẳng đủ dũng cảm để nắm lấy tay cậu.
Tình cảm lưỡng lự như vậy, rốt cuộc hắn còn muốn Hạo Hiên phải lựa chọn sao?
- Phúc Tử Minh, tôi đúng là chưa đủ tuổi trưởng thành, mọi suy nghĩ còn chưa đủ chín chắn. Nhưng chuyện tình cảm của mình tôi có thể xác định được rõ ràng, người tôi thích là anh. Còn anh? Tình cảm của anh đang đặt ở nơi nào? Du Tư Truy hay là tôi?
Phúc Tử Minh mấp máy cánh môi, phút cuối vẫn là không biết phải trả lời thế nào? Người hắn đang đặt tình cảm rốt cuộc là ai?
Trong sân bay có tiếng tiếp viên thông báo chuyến bay của Lục Hạo Hiên sắp cất cánh. Bạn đồng học vừa nãy quay trở lại, đứng ở một khoảng khá xa giục cậu.
- Hạo Hiên, nhanh lên.
Lục Hạo Hiên quay đầu nhìn bạn đồng học một cái, sau đó quay người bước về phía Phúc Tử Minh.
Cậu đứng đối diện hắn, giơ bàn tay của mình lên, năm ngón tay thon dài thẳng tắp, Phúc Tử Minh mở mắt nhìn.
Năm?
Số năm?
Máy bay cất cánh rồi, phi trường vẫn ồn ào người qua lại. Phúc Tử Minh lặng người đứng ở giữa sân bay, những lời Lục Hạo Hiên nói vẫn còn văng vẳng ở trong đầu.
Phải chăng đó thật sự là cách giải quyết tốt nhất cho cả ba người lúc này?
Có phải hay không nếu như trái tim không thể trả lời, thời gian sẽ trả lời giúp họ tất cả mọi thứ?
Nơi lồng ngực hắn, Phúc Tử Minh giơ tay ấn lên ngực trái của mình. Vị trí đó vẫn còn chưa hết đau.
.
Phúc Tử Minh không trở lại công ty nữa mà về nhà, mặc cho tiếng điện thoại liên tục réo gọi trong túi quần, Chủ tịch David chắc chắn đang tức giận lắm.
Mẹ Lục dường như đã đi đâu đó rồi, phòng khách trống không. Phúc Tử Minh bước lên trên phòng. Mở cửa ra, chẳng hiểu sao ở trong lòng lại có cảm giác trống trải tới vậy. Có phải người đi rồi, tự nhiên trong lòng sẽ có cảm giác trống vắng không?
Tử Minh bước tới cạnh bàn, hộp nhẫn cưới và con heo hồng vẫn ở đó. Lục Hạo Hiên thật sự khi ra đi đều muốn rũ bỏ lại hết tất cả, một con thú bông cũng không chịu mang theo. Hắn giơ tay ấn đầu con thú bông một cái, lớp vải mềm lún xuống rồi trở lại giống như lúc đầu. Chẳng hiểu sao mọi thứ xung quanh bỗng trở nên yên lặng đến vậy.
Trên giá sách trước bàn học Hạo Hiên bỏ lại một vài cuốn sách, ở ngăn ngoài cùng có một cuốn truyện cổ tích.
Truyện nàng tiên cá.
Chuyện kể về nàng công chúa cuối cùng của Neptune, vua biển cả.
Với sắc đẹp và giọng hát mê người nàng là báu vật của vua cha.
Sẽ chẳng là gì nếu như nàng vẫn cứ mãi là nàng công chúa ấy, sẽ chẳng là gì nếu như nàng không hiếu kỳ về thế giới trên mặt đất kia.
Đem lòng yêu hoàng tử của loài người, nàng chấp nhận đánh đổi giọng hát tuyệt vời của mình để có được đôi chân, dù cho mỗi bước đi đều như dẫm phải vô vàn gai nhọn.
Mải mê chạy theo lời trái tim mách bảo, nàng tự mình nhận lấy mọi thương đau. Trái tim nàng không có tiếng nói, không thể bày tỏ thì vẫn luôn câm lặng.
Nàng yêu, nàng đã đến gần được tình yêu nhưng không thể chạm vào được nó. Hoàng tử kia mãi mãi không nhận ra nàng, không thấy tình yêu của nàng.
Giết chết tình yêu hay tan thành bọt biển?
Dường như đối với nàng, chẳng có gì khó đắn đo khi quyết định.
Trăm năm, ngàn năm, vạn năm...
Vĩnh