Đại lộ Champs - Elysees dài 2,2 km nối liền hai quảng trường Concorde và Étoile là khu vực tập trung khách du lịch nhiều nhất với những cửa hàng, quán coffee và rạp chiếu phim. Nhà hàng Vancefed nằm cạnh rạp chiếu phim cho nên lượng khách tới tương đối lớn, bên trong gian bếp chính không ngừng bận rộn, đầu bếp thay nhau ồn ào.
- Hạo Hiên, một bít tết Wellington.
Thiếu niên... à không, giờ đã là một người đàn ông trưởng thành quay đầu nhìn bếp trưởng, nhanh chóng gật đầu.
- Vâng.
Lục Hạo Hiên quay đầu mang một miếng thịt bò đặt lên chảo, khói trắng lập tức bay lên. Trên vầng trán đổ một vài giọt mồ hôi dính bết vào tóc mái, dọc theo những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt chảy xuống cằm.
Đã năm năm trôi qua rồi, thời gian bào mòn đi những đường nét ngây ngô non nớt trên gương mặt cậu, ánh mắt đó đã chẳng còn tinh khôi giống như lúc đầu. Năm năm trước tới Pháp du học, đến khi ra trường lại cảm thấy bản thân mình không thực sự mặn mà với công việc mà bằng cấp kia mang lại. Cậu tìm tới một cửa hàng trên đại lộ Champs - Elysees này xin được một chân đầu bếp. Ban đầu công việc chưa ổn định cậu chỉ được làm chân sai vặt trong nhà hàng, nhưng thời gian qua đi Hạo Hiên kiên trì chứng minh được thực lực của mình, cuối cùng cũng được đặt chân lên vị trí bếp chính.
Mới đó mà cũng gần hai năm rồi làm việc trong nhà hàng này, công việc bận mãi, đôi lúc cũng sẽ khiến cậu vơi bớt đi được những điều không muốn nhớ tới.
Món bít tết Wellington cuối cùng cũng xong, đây là món sở trường của cậu. Tuy công thức rất khó nhưng trong gian bếp này ai cũng phải công nhận Hạo Hiên là người làm món này tốt nhất. Vừa mới làm xong một món lại phải bắt tay vào làm món mới, đồng nghiệp người Pháp bên cạnh hẩy tay cậu một cái.
- Hôm nay lấy lương đấy.
Lục Hạo Hiên cười.
- Tất nhiên tôi biết.
Một đồng nghiệp khác lại cười trêu chọc.
- Hạo Hiên có bao giờ quên ngày lĩnh lương đâu.
Mọi người gần đó rộ lên cười, Lục Hạo Hiên mê tiền đã ăn vào máu rồi ai mà không biết. Hạo Hiên híp mắt hùa theo lời trêu chọc của mọi người.
- Có việc để làm, có tiền để tiêu. Tôi là người hạnh phúc nhất rồi.
Mọi người lại rộ lên cười lớn, một đồng nghiệp đã khá có tuổi rồi cười với cậu.
- Người ta nói có việc để làm, có người để yêu mới là người hạnh phúc. Lục Hạo Hiên, cậu không định có người yêu sao? Lúc nào cũng chỉ biết đến tiền.
Một nét buồn nhanh chóng ập đến trên khóe mắt, Hạo Hiên cúi đầu không để người khác nhận ra. Gượng gạo giả bộ cười.
- Yêu đương gì chứ? Tôi còn chưa nghĩ tới.
Mọi người lại trêu chọc cậu.
- Gì mà chưa nghĩ tới? Cũng đã hai lăm tuổi rồi không phải sao?
Lục Hạo Hiên ậm ừ không nói nữa, vẫn có người trêu chọc cậu.
- Cậu có phải là nhát gái không vậy? Nhìn anh Claude xem, mỗi tháng đều đổi một cô mới.
Lại có người quay sang hỏi anh Claude.
- Anh hôm nay có đi hẹn hò không vậy?
Claude giả bộ thần bí cười.
- Tất nhiên là có, hôm nay lấy lương mà.
Mọi người lại chuyện trò đôi ba câu, nhân lúc bếp trưởng không có đây liền vui vẻ tán chuyện. Điện thoại trong túi reo một hồi, Hạo Hiên giật mình. Bình thường trong giờ làm việc không được nghe điện thoại, nhưng nhìn màn hình thấy đó là mẹ Phúc. Hạo Hiên liền quay đầu nói với người bên cạnh.
- Anh giúp tôi làm chỗ này với, tôi có chuyện gấp.
Người kia dù sao cũng không đến nỗi bận mãi, nghe vậy liền gật đầu.
- Được thôi.
Lục Hạo Hiên đi vào phòng chứa vật liệu nghe điện thoại, vừa mới bắt máy giọng mẹ Phúc ở đầu bên kia đã sang sảng.
- Cái thằng nhóc này, lâu rồi không thấy tới thăm mẹ. Quên mẹ rồi sao?
Hạo Hiên bất chợt liền lúng túng, thành phố mẹ Phúc ở cách Paris ba tiếng đồng hồ chạy xe. Không phải cậu ngại đường dài, chỉ là do công việc quá bận.
- Con xin lỗi, công việc dạo này bận quá.
Có tiếng mẹ Phúc thở dài.
- Mẹ không phải có ý trách gì con đâu, tại lâu rồi không gặp mẹ rất nhớ con. Ella cũng nhớ con lắm.
Năm năm trước tới Paris này còn lạ nước lạ cái, mẹ Phúc biết cậu sang liền tìm cách liên lạc, mấy lần dù chân chưa bình phục cũng tìm cách tới thăm cậu. Mẹ nói không là mẹ chồng con dâu cũng không sao, nhưng tình cảm mẹ con trân quý không nên đánh mất. Hạo Hiên cũng cảm động, về sau vì thương mẹ đi lại khó khăn nên thường xuyên bắt xe tới nhà bá tước Collin thăm mẹ.
Ella mà mẹ Phúc vừa nhắc tới là cháu gái bá tước Collin, cô bé mới được bốn năm tuổi, đối với Hạo Hiên cực kỳ yêu thích, mỗi lần tới chơi đều bám riết lấy cậu.
Nghĩ tới mọi người yêu thương cậu như vậy, Hạo Hiên cũng không nỡ phụ lòng.
- Con biết rồi mẹ. Con sẽ sắp xếp thời gian.
Chuyện trò với mẹ Phúc dăm ba câu nữa, Hạo Hiên chào tạm biệt rồi mới tắt máy. Đến lúc đi ra, thấy anh William đưa cho cậu một phong bì cười.
- Này, lương của cậu. Lúc bếp trưởng phát tiền cậu không có ở đâu.
Lục Hạo Hiên vui vẻ cười cầm lấy phong bì mở ra xem, số tiền cũng tương đối. Dù sao nhà hàng này đối với nhân viên đãi ngộ rất tốt.
Vừa cất phong bì vào trong túi, anh Claude liền chạy tới chỗ cậu.
- Hạo Hiên, phòng trọ cậu thuê gần đây đúng không?
Lục Hạo Hiên gật đầu.
- Đúng vậy, chuyện gì thế?
Anh Claude khốn khổ giơ áo trên tay cho cậu xem, sau lưng áo có một vết bẩn dài.
- Hồi sáng không để ý, mang theo cái áo dơ rồi. Cậu cho tôi mượn một chiếc áo được không? Làm xong tôi phải tới buổi hẹn ngay rồi, về nhà không kịp.
Lục Hạo Hiên không ý kiến gì liền đồng ý.
- Được thôi.
Buổi tối đổi ca, Hạo Hiên và Claude trở về phòng trọ của cậu. Căn phòng mà cậu thuê ở trong một khu chung cư khá cũ, dù sao đất đai ở đây cũng rất khó thuê. Một ngày làm việc mệt mỏi, Hạo Hiên chưa có ý định tắm ngay, lăn người một cái nằm lăn ra giường mặc kệ cho Claude đang lục tìm trong tủ quần áo của cậu.
- Hạo Hiên, cậu nhiều sơ mi trắng thật đấy.
Cậu ậm ừ, chôn đầu vào trong đống chăn tìm giấc ngủ. Tiếng Claude lục ục vẫn ở bên tai, anh ta vừa lục tìm quần áo vừa lải nhải gì đó.
Claude tìm được một chiếc sơ mi trắng treo ở trong cùng, nước vải đã hơi ngả màu nhưng chưa sờn chút nào cả, giống như nó đã không thường được dùng tới.
- Hạo Hiên, đã là năm bao nhiêu rồi mà cậu còn mặc áo kiểu này. Quê mùa muốn chết.
Lục Hạo Hiên ngóc đầu lên khỏi đống chăn, lười biếng nhấc mi mắt nhìn chiếc áo trên tay Claude đến lúc nhận ra lại không khỏi giật mình mở to mắt.
Chiếc áo đó... là vật duy nhất Phúc Tử Minh tặng mà cậu mang theo.
Bật dậy như một cái lò xo, Lục Hạo Hiên phi tới giật áo trên tay anh lại.
- Cái này không cho anh mượn được.
Tự nhiên người kia bỗng phản ứng thái quá như vậy, Claude bĩu môi khinh bỉ.
- Tôi cũng không định mượn cái đó đâu.
Cậu ôm chiếc áo trở lại giường, áo lâu ngày treo trong tủ đã ám mùi vải cũ. Cậu rũ mi vuốt nhẹ lên lớp vải, cảm giác mềm mại truyền tới lòng bàn tay.
Claude đã không còn quan tâm tới cậu nữa, quay đầu tiếp tục lục lọi tủ quần áo. Lục Hạo Hiên ngồi trên giường, nhất thời như người mất hồn mà ngẩn ra.
Cũng đã năm năm rồi...
Còn nhớ ngày đó ở sân bay cậu đứng đối diện, giơ ra trước mắt hắn năm ngón tay