Phúc Tử Minh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của người kia nằm ở trên giường, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy không nỡ. Tuy rằng trước giờ chưa bao giờ cảm thấy thương cảm với cậu, nhưng dù sao cậu ấy trở nên như thế này cũng chính là vì hắn. Ban đầu chỉ định chọc tức người ta, không ngờ lại làm cho người ta bị ốm.
Lục Hạo Hiên ở trong cơn mê man hừ một tiếng, lông mày khó khăn nhíu chặt lại, mồ hôi lạnh trên trán đổ ra một tầng. Phúc Tử Minh nhìn cậu, tự nhiên lại giơ tay ra dùng ngón trỏ ấn vào chân mày của Hạo Hiên, lông mày cậu liền dãn ra. Lục Hạo Hiên trở mình vùi đầu vào gối, yên bình chìm vào giấc ngủ.
Phúc Tử Minh quay người đứng dậy rời khỏi phòng, chỉ là không muốn ở thêm với cậu nữa. Không phải vì cảm giác ghét bỏ giống như mọi khi, mà là khi đầu ngón tay chạm vào chân mày người kia truyền tới một cảm giác thật lạ. Một cảm giác gì đó chạy thẳng tới tận tim.
Buổi sáng Lục Hạo Hiên tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, toàn thân ê ẩm. Cậu mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là trần nhà.
Trần nhà?
Đây là...
Lục Hạo Hiên giật mình ngồi dậy, một vật thể trên trán rơi xuống. Cậu thần người, là một chiếc khăn tay, vẫn còn lưu lại hơi ấm.
Quay đầu nhìn xung quanh phòng một lượt cậu mới nhận ra, đây là phòng ngủ của Phúc Tử Minh. Hắn không có ở trong phòng, chỉ còn lại thoang thoảng trong không khí mùi thảo mộc nhàn nhạt.
Hạo Hiên xỏ dép bước xuống lầu, người cậu vẫn còn hơi choáng váng. Trên bàn phòng bếp đậy lồng bàn, Hạo Hiên bước tới mở ra xem, bên trong là một tô cháo trứng và một tờ giấy nhắn.
Tôi đã gọi tới trường xin nghỉ cho cậu rồi, cứ ăn cháo, uống thuốc rồi ngủ một giấc. Không cần tới trường.
Lục Hạo Hiên mím môi, ngay cả nét chữ cũng đẹp như vậy, ông trời đúng là ưu ái hắn quá rồi. Liếc mắt nhìn thấy bên cạnh một vỉ thuốc và cốc nước lọc, Lục Hạo Hiên tự nhiên khẽ cười.
Cái con người xấu xa đó, hóa ra cũng không đến nỗi tệ.
Đặt mảnh giấy xuống mặt bàn, Hạo Hiên kéo ghế ngồi xuống. Cháo trứng mới nấu xong còn nóng, chắc là Phúc Tử Minh cũng chỉ mới rời đi thôi. Múc một thìa cho vào miệng, vị cháo tràn vào đầu lưỡi.
Hơi nhạt, nhưng không tệ.
Lục Hạo Hiên vừa bĩu môi chê tay nghề nấu nướng của Phúc Tử Minh vừa lặng lẽ ăn hết bát cháo.
Lục Hạo Hiên cậu cũng thật kỳ lạ mà.
Hạo Hiên vốn không ngủ nhiều, ăn cháo uống thuốc xong cũng chỉ ngủ được hơn một tiếng rồi tỉnh dậy. Cậu nhìn đồng hồ, trời vẫn còn sớm lắm. Đột nhiên lại nghĩ tới Phúc Tử Minh, hắn tự nhiên tốt như vậy cậu cũng nên trả ơn hắn một chút.
Nghĩ tới đó Hạo Hiên quyết định đi mua một ít đồ nấu bữa trưa cho hắn. Mẹ Phúc nói Phúc Tử Minh không ăn cơm của công ty, cậu bây giờ nấu cơm cho hắn. Làm một vài món đơn giản xong nhìn đồng hồ cũng gần tới giờ nghỉ trưa rồi, Hạo Hiên ra ngoài bắt một chiếc xe chạy tới trụ sở chính tập đoàn BT.
Nhân viên quầy lễ tân nhanh chóng nhận ra cậu, Hạo Hiên chỉ cười với họ rồi chào hỏi vài câu sau đó tự mình đi vào thang máy. Nhân viên quầy lễ tân nhìn theo bóng lưng cậu khuất sau cánh cửa liền nhỏ to thì thầm.
- Là vợ của tổng giám đốc.
Một người tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Không ngờ là một người con trai.
- Nhưng mà nhìn cậu ấy dễ thương thật ấy.
Một cô gái phấn khích, gò má ngượng ngùng hồng hào. Lại có người đồng tình.
- Đúng vậy, cậu ấy nói chuyện thật thân thiện.
Đám nhân viên xì xầm bàn tán với nhau, trong khi đó Hạo Hiên đã đi tới được văn phòng của tổng giám đốc. Lần này cậu rút kinh nghiệm gõ cửa trước. Hình như chỉ có một mình Phúc Tử Minh ở bên trong, hắn rất nhanh liền trả lời.
- Vào đi.
Lục Hạo Hiện đẩy cửa bước vào. Phúc Tử Minh ngẩng đầu nhìn thấy cậu liền ngạc nhiên.
- Cậu tới đây làm gì?
Lục Hạo Hiên bước tới, vui vẻ mang hộp cơm đặt lên trên bàn.
- Mang cơm tới cho anh, là tự tay tôi làm đấy.
Phúc Tử Minh nhìn từng món đang được Lục Hạo Hiên sắp ra, lông mày hơi nhíu lại.
- Định ám sát tôi sao?
Hạo Hiên hơi khựng lại một chút, nhớ tới một trứng cuộn tương ớt trước đây làm cho Phúc Tử Minh ăn liền cười trừ.
- Không có, lần này là làm thật. Ăn rất ngon.
Phúc Tử Minh liếc một cái, sau đó cúi đầu ký vào văn kiện trước mắt, lạnh nhạt buông một tiếng.
- Tôi không ăn, mang về đi.
Lục Hạo Hiên ngẩn người, hoang mang hỏi.
- Anh không tin sao? Vậy tôi ăn một miếng cho anh xem.
Nói xong cậu liền cầm một miếng bánh bao cho vào miệng, rất nhanh gọn nhai nhai rồi nuốt xuống.
- Anh xem, không có lừa anh.
Phúc Tử Minh ngẩng đầu, nhìn bộ dạng ngốc nghếch vừa rồi của Hạo Hiên liền tỏ ra xem thường chép miệng một cái hất hất mặt về phía cửa.
- Được rồi, tôi tin cậu không lừa tôi. Nhưng tôi không ăn, cậu mau mang đi đi.
Lục Hạo Hiên ngây người, nhìn Phúc Tử Minh hỏi.
- Tại sao vậy?
Phúc Tử Minh tiếp tục cúi đầu xem một văn kiện khác, trả lời.
- Tôi có hẹn ăn trưa với người khác rồi.
Lục Hạo Hiên im lặng, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy hôm trước ở trong quán ăn, tự nhiên trong lòng trĩu nặng xuống cậu lẩm bẩm.
- Là Du Tư Truy sao?
Phúc Tử Minh ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt kia của Lục Hạo Hiên, tự nhiên lại muốn lảng tránh đi, cho nên tiếp tục cúi đầu giả như đang phê duyệt văn kiện.
- Không phải chuyện của cậu.
Lục Hạo Hiên mím môi, sau một hồi im lặng mới chợt cất tiếng.
- Anh... thật quá đáng. Đi ăn với cậu ta thì đã sao, cơm tôi chuẩn bị hết một buổi sáng anh ngay cả một miếng cũng không đụng?
Phúc Tử Minh ngẩng đầu, ánh mắt lừ với cậu một cái.
- Tôi không ăn là không ăn, cậu nhiều chuyện như vậy để làm gì?.
Lục Hạo Hiên tức giận.
- Anh lúc nào cũng vì Du Tư Truy mà bất chấp tất cả, chẳng thèm quan tâm tới những người xung quanh. Ngay cả mẹ lo lắng cho anh như