Cuối cùng đến buổi sáng ngày hôm sau Phúc Tử Minh cũng phải tuân lệnh lão mẹ đại nhân tới đón Lục Hạo Hiên. Khu nhà của cậu không hẳn là ở một vùng ngoại ô nhưng khá khuất so với trung tâm thành phố tấp nập. Nó đơn giản là một quán ăn gần khu công nghiệp, khách đến đa số đều là công nhân thuộc tầng lớp trung bình. Khi Phúc Tử Minh tới nơi cũng là vừa qua giờ ăn sáng, khách đã vãn hơn nhiều, mẹ Lục đang dọn đồ vào trong. Nhìn thấy hắn bà liền mừng rỡ chạy tới.
- Tử Minh tới chơi à?
Phúc Tử Minh vội cúi đầu chào.
- Vâng, chào mẹ.
Nhìn mẹ Lục tươi cười như vậy, Phúc Tử Minh cũng đoán ra được chắc Lục Hạo Hiên chưa nói với bà chuyện hai người bọn họ hôm qua cãi nhau.
Ở trong quán vẫn còn sót lại vài người khách quen, đều là hàng xóm thân thuộc. Nhìn thấy chàng trai tuấn tú, ăn mặc chỉnh tề trước mắt không khỏi hiếu kỳ ghé tai nhau xì xầm to nhỏ. Mẹ Lục nhân dịp này càng thêm tự hào, muốn khoe với hàng xóm một chút liền kéo tay hắn lại gần.
- Các bà coi, đây là con rể tôi đấy.
Phúc Tử Minh tuy có chút không được tự nhiên nhưng vẫn lịch sự cúi chào từng người một. Các thím lần đầu tiên nhìn thấy chàng trai anh tuấn lại lịch sự như vậy không khỏi xuýt xoa, cười nói tấm tắc khen ngợi. Lại lân la kéo tay Phúc Tử Minh ngồi xuống chuyện trò.
Hắn nhìn một bàn đầy dầu mỡ không được sạch sẽ cho lắm thoáng nhíu mày nhưng bởi vì nhìn thấy các thím thân thiết như vậy cho nên cũng ngồi xuống chuyện trò đôi chút. Đến lúc ra về ai nấy cũng kéo tay mẹ Lục khen bà có cậu con rể tuổi trẻ tài cao, mẹ Lục tuy bề ngoài nói không có nhưng trong lòng vô cùng hãnh diện.
Mẹ Lục đang ở trong bếp dọn dẹp, cũng vào định phụ bà một tay. Mẹ Lục nhìn một thân âu phục sạch sẽ trên người hắn liền ngăn lại.
- Con mau ra ngoài đi, trong này bề bộn như thế sẽ làm bẩn quần áo con đấy.
Mẹ Lục nói vậy nhưng Phúc Tử Minh vẫn không rời đi, vừa nhìn quanh một lượt gian bếp lụp xụp vừa hỏi.
- Hạo Hiên đi đâu rồi mẹ?
Hôm nay là chủ nhật, chắc chắn không phải là tới trường rồi. Mẹ Lục xắn tay áo chuẩn bị rửa bát nói.
- Đi làm ở quảng trường khu trung tâm rồi, chú Du mới sang kiếm nó sáng nay. Ba ngàn nhân dân tệ một trăm tờ.
Phúc Tử Minh nhíu mày.
- Tờ?
Mẹ Lục bật cười.
- Là tờ quảng cáo, Hạo Hiên rành phát cái này lắm.
Phúc Tử Minh mím môi, không biết Lục Hạo Hiên đã bớt giận chuyện hôm trước chưa nhưng đã có tâm trạng đi làm kiếm tiền rồi thì chắc là cũng không tệ. Hai người chuyện trò dăm ba câu, anh trai Lục Hạc Hiên vừa đi giao hàng về, nhìn thấy Phúc Tử Minh đang ở đó liền bước tới vui vẻ vỗ vai hắn.
- Em rể mới tới chơi à?
Phúc Tử Minh gật đầu.
- Anh vừa đi đâu về vậy?
Lục Hạc Hiên cười lớn, mang ly nước tới gần bình nước rót đầy một ly uống.
- Anh mới đi giao hàng, cách đây cũng cả dãy phố. Nhưng được cái người ta trả phí thật cao.
Mẹ Lục vừa rửa bát vừa ngẩng đầu nhìn đồng hồ nhắc nhở.
- Muộn rồi đấy, còn phải tới chợ trung tâm mua đồ nữa.
Anh trai Hạc Hiên uống nốt ly nước rồi đặt trả chiếc ly rỗng về vị trí cũ.
- Đúng rồi, còn phải đến đó nữa.
Sau đó nhìn thấy Phúc Tử Minh đứng ở đó anh liền thân mật rủ rê.
- Tử Minh này, cậu có muốn cùng anh tới đó không?
Mẹ Lục vừa nghe đã mắng.
- Nói bậy gì thế? Người như Tử Minh sao thích hợp đến nơi đó được.
Phúc Tử Minh cười.
- Không sao đâu mẹ, con cũng muốn tới đó xem sao.
Mẹ Lục lập tức gay gắt cản lại.
- Có gì mà phải xem, nơi đó chen lấn chật chội, con chịu sao được.
Anh trai Hạc Hiên là người phóng khoáng, nghe vậy liền bật cười lớn.
- Không sao, cho Tử Minh đi một lần coi như thay đổi môi trường sống.
Bởi vì âu phục trên người Phúc Tử Minh không được thuận tiện cho nên anh trai Hạc Hiên cho hắn mượn một bộ đồ. Vóc dáng hai người tương đối giống nhau cho nên mặc rất vừa. Phúc Tử Minh cúi đầu nhìn quần áo trên người, lần đầu tiên mặc loại vải chất liệu kém như vậy. Thế nhưng cả tủ quần áo, anh Hạc Hiên vui vẻ khoe đây đã là bộ đẹp nhất rồi.
Nhìn quần áo trên người Phúc Tử Minh, anh trai Hạc Hiên vỗ vai khen hắn.
- Đẹp trai lắm, trẻ trung hơn hẳn.
Thực chất Phúc Tử Minh cảm thấy nhìn hắn lúc này giống hệt một tay giao hàng bưu điện. Siêu xe Lamborghini Aventador của Phúc Tử Minh bây giờ vứt xó một góc. Anh trai Hạc Hiên lái xe thùng tới tươi cười.
- Phải đi xe này mới chứa được nhiều đồ.
Hai người bọn họ đi chừng nửa giờ mới tới được chợ trung tâm, cảnh tượng trước một quầy hàng thực phẩm khiến người ta sợ chết khiếp. Một hàng dài xếp hàng dẫn vào đầu của quầy hàng. Anh trai Hạc Hiên đậu xe ở một góc, sau đó nhanh chân chạy tới hỏi thăm một người.
- Anh là người thứ bao nhiêu rồi?
Người kia trả lời.
- Tám mươi tư.
Anh trai Hạc Hiên mừng rở vội đứng sau lưng người đó, sau đó quay lại vời vời Phúc Tử Minh.
- Mau, mau đứng vào đây.
Phúc Tử Minh tuy chưa hiểu chuyện nhưng cũng làm theo, lưỡng lự bước tới xếp hàng. Anh Hạc Hiên liền giải thích.
- Mỗi ngày chỉ bán cho một trăm người, mà mỗi người lại chỉ được mua một số lượng nhất định thôi. Chúng ta hai người có thể mua được gấp đôi hàng.
Phúc Tử Minh ngẩng đầu nhìn một hàng dài nối đuôi nhau khẽ nhíu mày.
- Quầy hàng nhiều như vậy tại sao phải xếp hàng?
Anh trai Hạc Hiên giải thích.
- Trong chợ trung tâm này đây là nơi duy nhất bán thực phẩm giảm giá. Chịu khó một tý sẽ mua được rất nhiều đồ rẻ.
Nhìn vẻ mặt phấn khởi của anh trai Hạc Hiên, Phúc Tử Minh im lặng. Bỗng nhiên nhớ tới bộ dạng ngày hôm trước Lục Hạo Hiên vừa khóc vừa nói. Hóa ra chen lấn cả tiếng đồng hồ ở chợ trung tâm mà cậu nói tới chính là thế này.
Anh trai Hạc Hiên vừa nhìn hàng người vừa vui vẻ.
- May sao hôm nay thời tiết thật tốt. Có những lần anh và Hạo Hiên đi gặp phải trời mưa, phải mặc áo mưa đứng xếp hàng, lạnh muốn chết.
Phúc Tử Minh nghe tới lại càng thêm câm nín. Hai người đứng xếp hàng chờ, đến khi mua được thực phẩm cũng mất hơn một tiếng nhưng anh trai Hạc Hiên dường như rất vui vẻ. Vừa mang hàng chất vào thùng xe vừa chuyện trò.
- Cũng gần trưa rồi, chúng ta qua chỗ Hạo Hiên đón nó về.
Phúc Tử Minh nghe tới Hạo Hiên tự nhiên lại mím môi. Đúng rồi, hắn còn phải tới tìm cậu nữa.
- Hạo Hiên cũng ở gần đây sao?
Anh trai Hạc Hiên gật đầu.
- Nó chắc là ở quảng trường trung tâm thôi.
Anh Hạc Hiên mua kem lạnh cho Phúc Tử Minh một chiếc, anh ăn một chiếc. Lại dặn chị chủ quán gói lại hai chiếc, sau đó cười cười.
- Cái bụng của Hạo Hiên thì phải chứa được hai