Buổi tối mẹ Lục đóng cửa sớm, hôm nay con rể tới chơi, nhất định phải làm một bữa thật ngon để thiết đãi. Lục Hạo Hiên vừa đeo tạp dề rửa rau vừa lủng bủng.
- Hắn ta đâu tốt đẹp gì đâu mà mẹ phải đối tốt với hắn như vậy.
Mẹ Lục trực tiếp dùng muôi đập vào đầu cậu.
- Ăn với chả nói, mày đối xử với chồng mày vậy à?
Lục Hạo Hiên ủy khuất ôm đầu.
- Rốt cuộc con hay hắn mới là con đẻ của mẹ chứ?
Mẹ Lục quay sang cho thịt vào trong bát, vừa nêm gia vị vừa nói.
- Tử Minh đúng là một đứa trẻ ngoan, thân phận như nó mà ở trong chợ trung tâm chen lấn mua đồ cùng Hạc Hiên, vậy mà còn nói nó không có gì tốt? Lục Hạo Hiên con nên xem lại có phải bản thân quá tốt số rồi không?
Lục Hạo Hiên bĩu môi, uất ức cũng đành nuốt lại tiếp tục cúi đầu rửa rau. Anh trai Hạc Hiên đứng ở cửa nhìn cậu cười.
- Em trai ở trong bếp vẫn là thích hợp nhất.
Lục Hạo Hiên lừ anh một cái.
- Anh tốt nhất nên im miệng đi.
Nghĩ cũng thật không công bằng, cùng là anh em ruột, anh trai Hạc Hiên lại cao to nam tính như vậy, trong khi cậu lại trắng trẻo như một đứa con gái. Ngày nhỏ cũng bởi vì có vẻ ngoài quá dễ thương mà thường xuyên bị mấy thím bên cạnh thắt nơ trên đầu giả làm con gái, đúng là cực kỳ xấu hổ.
Anh Hạc Hiên thấy em trai không vui cũng không trêu chọc nữa, quay sang nói với Mẹ Lục.
- Mẹ ơi, rượu để ở đâu vậy?
Mẹ Lục vừa bận rộn xào nấu vừa nói.
- Chắc là ngăn tủ bên ngoài nhà ấy, mà chờ cơm đã rồi mới uống?
Anh trai Hạc Hiên cười cười.
- Con tìm không thấy cho nên mới hỏi thôi.
Đến khi cơm nước chuẩn bị xong cũng là bảy giờ tối, cả nhà có bốn người mà sắp ra cả một bàn thức ăn. Lục Hạc Hiên cắn đầu đũa, liếc mắt nhìn con cá rán to đặt giữa bàn. Chưa kịp làm gì mẹ Lục đã cầm lấy, bẻ hai cái lườn bỏ vào bát Phúc Tử Minh. Lục Hạo Hiên ấm ức.
- Mẹ thật thiên vị.
Mẹ Lục liếc cậu nhướng mày.
- Con từ nhỏ đã ăn nhiều rồi, để phần cho Tử Minh nữa.
Lục Hạo Hiên hừ một tiếng, gắp một cọng rau bỏ vào bát.
- Mẹ anh ấy thể nào ngay từ nhỏ đã chả cho anh ấy ăn nhiều món ngon hơn vậy?
Anh trai Hạc Hiên qua một cái bàn vươn tay cốc đầu cậu.
- Phải nói là mẹ không được gọi mẹ anh ấy.
Lục Hạo Hiên ủy khuất.
- Tại sao về nhà lại bị bắt nạt nhiều như vậy?
Anh trai Hạc Hiên biết cậu đang giận Phúc Tử Minh cho nên cười cười chỉ cậu.
- Muốn không bị bắt nạt thì theo Tử Minh về nhà đi.
Mẹ Lục nghe được liền giật mình.
- Sao thế? Hai đứa giận nhau à?
Lục Hạo Hiên cúi đầu không nói, Phúc Tử Minh nhìn cậu, sau đó điềm đạm nhìn mẹ Lục cười trả lời.
- Không ạ.
Phúc Tử Minh quay đầu, gắp hai cái lườn cá trong bát mình bỏ sang cho Lục Hạo Hiên. Mẹ Lục nhìn thấy vậy liền đùa cợt nói với cậu.
- Thấy chồng con thương con chưa? Mẹ dung túng cho mày một ngày ở nhà này, ngày mai lo mà theo Tử Minh về nhà đi.
Lục Hạo Hiên im lặng không nói, cực kỳ uất ức.
Đến lúc ăn xong, Lục Hạo Hiên đem bát vào bếp rửa. Anh trai Hạc Hiên đã say không biết trời đâu đất đâu trở về phòng ngủ còn mẹ Lục hình như đang bận mải gì đó với bà hàng xóm ngoài huyền quan.
Lục Hạo Hiên đổ đầu rửa bát ra miếng bông, thích thú dùng ngón tay tạo thành những bong bóng nhỏ thổi bay lên không trung. Bong bóng trong suốt, dưới ánh điện phản chiếu lại trở thành vô vàn những màu sắc lấp lánh.
Phúc Tử Minh đứng ở cửa bếp, nhìn thấy cậu một mình cũng có thể vui vẻ chơi, bất giác không lại gần nữa, im lặng đứng ở cửa nhìn.
Bong bóng bay trên không trung một hồi liền vỡ vụn, bọt nước li ti rơi xuống sàn. Lục Hạo Hiên giơ tay đỡ lấy nhưng còn lại chỉ là những mảnh hư không, cậu cúi đầu lặng lẽ.
Bong bóng thì thường dễ tan, những gì mong manh thì thường dễ vỡ.
Lại nghĩ tới quan hệ giữa cậu và Phúc Tử Minh, hai người bọn họ, gắn kết với nhau đơn giản cũng chỉ bởi một cuộc hôn nhân không tình yêu. Giống như bong bóng này vậy, mong manh dễ vỡ. Cậu không hiểu hắn, hắn cũng không hiểu được cậu, chỉ một mâu thuẫn nhỏ cũng dẫn tới xích mích như thế này.
Bỗng nhiên lại nghĩ về tương lại, rồi bọn họ sẽ như thế nào với cuộc hôn nhân giả tạo ấy. Ban đầu cậu tới với hắn cũng chỉ vì muốn lợi dụng vật chất, hắn đến với cậu để che giấu mối quan hệ mập mờ với em họ của mình. Thế nhưng, nếu còn không hiểu nhau thêm cả hai người trong tương lai sẽ không ngừng cãi vã.
Bỗng nhiên lại nghĩ, cậu với Phúc Tử Minh liệu rằng có thể cùng nhau chung sống hòa thuận dưới một mái nhà?
Phúc Tử Minh lặng lẽ bỏ về phòng, tốt nhất lúc này vẫn là nên để Lục Hạo Hiên một mình như thế. Căn phòng này là phòng ngủ của Lục Hạo Hiên, quả thật nhỏ. Phúc Tử Minh ngắm nhìn một lượt căn phòng, đồ đạc cũng không nhiều. Trên tường dán một vài poster của các siêu mẫu, Phúc Tử Minh liếc mắt nhìn, bỗng nhiên liền khinh thường. Lục Hạo Hiên nói không sai, tiêu chuẩn của cậu ta đúng là mông cong ngực bự.
Trên giá sách chỉ có một vài cuốn, ngăn trên cùng để mấy món đồ lưu niệm, hầu hết đều là những món đồ trẻ con rẻ tiền nhìn còn rất cũ kỹ, nhiều món thậm chí đã hỏng. Phúc Tử Minh nghiêng đầu, giơ tay lấy ở ngăn trong cùng một bức ảnh, là ảnh Lục Hạo