Cheer sinh ra và lớn lên dù không có ba mẹ bên cạnh dạy dỗ, nhưng được ông ngoại nuôi dưỡng cũng rất khéo. Dù là thân con gái nhưng bước ra đường không sợ người nào ăn hiếp. Chưa nói tới cái gia thế của cô, chỉ dựa vào cái miệng này thôi cũng đủ không sợ trời không sợ đất. Trước giờ chưa biết ngán ai. Chưa cãi thua ai bao giờ.
Nói thì nói vậy, chứ Cheer cũng không có ăn ngang nói ngược, lúc nào cần nói thì nói, chuyện gì cần nói mới nói, không ăn hiếp ai chủ yếu là không để mình bị thiệt thòi.
Nhớ có lần hai người đi siêu thị, sau khi mua đồ xong họ mới đứng đợi tính tiền. Do người mua hàng không đông nên họ đứng đợi thưa thớt. Đang lúc đứng đó thì một người thân niên cũng bảnh bao cáo chồn, cánh tay có hình xăm, lỗ tay xỏ lỗ, ăn mặt phong cách hippi cầm trên tay mấy món đồ, xen ngang phía trước Ann. Ann thấy vậy lùi vài bước nhường cho người đó. Nghĩ chắc người ta cũng có việc gắp. Cô cũng không vội vàng gì. Cheer thì không chấp nhận, cô đứng sau lưng quát:
- Nè! Không biết xếp hàng hay sao vậy? Không thấy chúng tôi đứng trước hả. Đi ra đường không đem theo mắt sao.
Ann kéo tay Cheer:
- Cheer à! Không sao mà. Nhường người ta đi.
Rồi cô mỉm cười nói với người trước mặt:
- Anh trước đi.
Cô không muốn vì một chuyện nhỏ xíu mà ồn ào.
Cheer không phải người hẹp hòi. Nhường hắn trước cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng hắn phải biết cái gì là lịch sự chứ. Ít nhất phải hỏi xin bọn họ. Đằng này cứ như vậy mà chen ngang. Nếu như cô dễ dàng bỏ qua không phải sẽ làm tấm gương xấu cho thế hệ sau này. Để tụi nhỏ không biết văn hoá xếp hàng là gì. Để quốc tế nhìn vào lại cười vào mặt.
Còn Ann nữa. Hiền lành quá mức tới nỗi người ta lên đầu ngồi hồi nào không hay. Chị không bao giờ chen lấn hay tranh giành cái gì với ai, nhường được là nhường hết. Ví như lúc nãy đi, rõ ràng là muốn mua rau cải, nhưng ở đó hơi đông, nhiều người còn chen vào để lựa được rau ngon. Vậy là chị ấy không chen, đứng đợi một lúc khi người ta đi hết mới vào.
Cheer không vì chị thì cũng phải vì một xã hội văn minh lịch sự, cô đứng phía sau lưng gã thanh niên nói.
- Nhìn tướng tá thì đẹp trai cao ráo, vậy mà phép lịch sử cơ bản như vậy cũng không biết. Đã không nhường phụ nữ thì thôi, đằng này còn để phụ nữ nhường cho mình. Không biết xấu hổ.
Cheer nói lớn như vậy, những người xung quanh bắt đầu để ý. Cô thu ngân thận chí len lén liếc nhìn người nọ vài lần. Có lẽ vì vậy mà hắn nhột, đành quay lưng nhường chỗ lại cho bọn họ:
- Thật xinh lỗi, chị lên trước đi. Vừa rồi mãi coi điện thoại nên không để ý thấy hai người.
Cheer không khách sáo kéo Ann bước lên một bước, cũng tới lượt họ tính tiền rồi.
Đó là một lần, còn nhiều lần nữa mà tạm thời Cheer chưa nhớ ra. Nói chung, đi ra ngoài đường toàn bị người khác trèo lên đầu, lúc Cheer xù lông địnhđáp trả, thì câu nói quen thuộc vẫn là: "Thôi bỏ đi. Em đừng có cãi nhau với người ta làm gì."
Dần đà Cheer cũng giảm bớt lại cái tính nóng nải hay tranh cãi