-Cô làm sao vậy?
Cô gái thấy Cheer cứ nắm tay mình một buổi, năm ngón tay họ lồng vào nhau hết nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm, xong thì cầm lên xoay qua lật lại. Cô ấy đang làm cái gì vậy chứ. Trước giờ chưa thấy bàn tay đẹp như vậy bao giờ hay sao???
Sau một hồi so xét Cheer nhàn nhạt lên tiếng ra chiều chán chường:
- Mềm cũng không mềm bằng. Ấm cũng không ấm bằng...... Không phải mọi người bàn tay đều sẽ như nhau sao??? Nếu như vậy....sao cảm giác lại không giống.....tay người đó rõ ràng khác biệt.
- Cô nói gì.....tôi không hiểu....
- Không có gì.
Cheer đang nằm gác đầu trên bụng cô gái; cái bụng phẳng lì không dư một chút mỡ, đặt tay cô gái lên ngực mình, tưởng tượng nếu bàn tay ấy chạm vào cơ thể, cảm giác sẽ như thế nào nhỉ......khoang....Khoang....dừng lại một chút. Cô lại đang nghĩ tới việc muốn được bà cô đó đụng chạm sao....khi đang ở cùng với cô gái khác. Cheer trở nên thiếu khẩu vị như vậy từ khi nào. Điên quá đi.
Cheer đá bay suy nghĩ bồng bộc vừa rồi, lật người lại đè cô gái dưới thân, chậm rải thả nhẹ nhàng những nụ hôn từ chiếc bụng nhỏ phẳng phiu cô dùng làm gối nãy giờ, lần lần di chuyển lên phía trên, lên ngực, xương quai xanh, để lại ở chiếc cổ nhỏ nhắn vài dấu vết hoang ái. Cuối cùng day dưa ở khuông miệng nhỏ hôn say đắm, khám phá từng ngóc ngách bên trong. Phía dưới, tay Cheer tiến vào trong khu rừng nhiệt đới đã ẩm ướt khát khao, mời gọi. Cô gái cong người như cổ vũ Cheer tiến nhanh một chút.
Hai cơ thể trần trụi lần nữa hòa quyện vào nhau, đồng điệu trong từng hơi thở. Đắm say, nồng nàn, mãnh liệt.
Sáng hôm sau, Cheer ngồi trong phòng làm việc, lặng thinh một mình, chỉ một mình đối diện với màn hình máy tính, lắng nghe phòng bên cạnh, tiếng nói chuyện vui vẻ. Cheer cảm thấy mình như con sư tử bị cô lập trên hòn đảo hoang. Đáng câm phẫn hơn là trợ lý của cô, người trợ lý do được cô tận tình chăm sóc mấy ngày ở bệnh viện, hiện tại khỏe mạnh rồi lại bỏ mặt cô ra ngoài kia cười cười nói nói.
Nhưng cô lại không thể trách người đó được vì chính cô là người đã đồng ý để Ann ra ngoài đó. Trong thời gian Ann nằm viện, một mình Cheer cũng đã theo được tiến độ của dự án. Thấy những việc Cheer giao đều đơn giản, làm một chút là xong, Ann đề nghị sẽ tham gia nhóm nghiên cứu sản phẩm, Cheer đồng ý.....và bây giờ thì cô hối hận. Sao cô cứ cảm thấy ....hình như....bọn họ đang cướp người của cô thì phải ????
Đang lúc định ra ngoài thì Cheer nhận được điện thoại từ một số lạ, từ khi trốn ông ngoại về lại Thái Lan, mọi thông tin của cô đều bảo mật để tránh ông ngoại tìm ra được, mặc dù biết chắc sớm muộn gì thì ông cũng tìm ra thôi. Nhà cửa cô nhờ bạn bè thuê giúp, xe cũng mượn của họ để dùng. Số điện thoại hiện tại cũng là người khác đăng ký hộ, chỉ có đám bạn thân và người ở công ty mới biết được. Cho nên khi có số lạ gọi tới, Cheer đắng đo một lúc mới bắt máy.
Người gọi hóa ra lại là anh bác sĩ ở bệnh viện, người điều trị cho Ann. Thật ra cô và người đó gặp nhau có mấy lần, nói chuyện không nhiều, ấn tượng không sâu sắc. Anh ta lại muốn mời cô đi ăn. Có ý gì đây???? Dù gì cũng rảnh rổi, nên Cheer nhận lời.
Tối hôm đó. Cheer tới điểm hẹn, anh ta đã tới trước. Hai người ngồi vào bàn, gọi món, vừa ăn vừa nói chuyện. Thật không thể ngờ họ tưởng như không có điều gì để nói nhưng sau những phút đầu ngập ngừng, cả hai lại nói chuyện hợp ý vô cùng. Hai người trò chuyện một lúc đã thân thiết như bạn bè chơi chung lâu năm.
Nói chuyện trên trời dưới đất cuối cùng trời tối lúc nào không hay. Cuộc vui cũng đến lúc giải tán, nhưng trước khi giải tán Cheer phải giải đáp thắc mắc trong lòng mình mới được, cô hỏi:
- À! Mà làm sao anh có được số điện thoại của tôi vậy??
Anh bác sĩ bị hỏi bất ngờ tới vấn đề này lập tức bối rối. Trả lời ngập ngừng:
- Cái này. Cũng không có gì khó. Chỉ cần có tâm tìm kiếm sẽ tìm ra thôi mà ^^
- Là tự anh tìm ra sao (tôi tuyệt đối không tin nha)..... A! Tôi biết rồi. Hay là anh tìm thấy ở thông tin bệnh án có đúng không. Số liên hệ của người thân.....chắc chắn là ở đó rồi.
Nhìn biểu hiện che giấu đến cùng của chàng trai, Cheer tiếp tục than vãn, nửa đùa nửa thật:
- Mức độ bảo mật thông tin của bệnh viện các anh thật không tốt chút nào cả......cái này chắc tôi phải viết vài lời góp ý với viện trưởng mới được.
Uy hiếp, cái này rõ ràng là Cheer đang uy hiếp. Nghe Cheer nói sẽ nói với viện trưởng việc lấy thông tin liên lạc của người nhà bệnh nhân, anh chàng như chó bị đạp đuôi nhảy dựng lên.
-Không phải....không phải như vậy. Tôi dù sao cũng là bác sĩ có y đức, sao có thể làm những việc trái nội quy được chứ.
Sự thật là anh không làm như vậy để có được số điện thoại của Cheer, ở bệnh viện điều này là cấm kỵ, tất cả các y bác sĩ, điều dưỡng, y tá.... không một ai được tiết lộ thông tin bệnh án của bệnh nhân ra bên ngoài. Nếu việc này bị phát hiện thì người đó sẽ bị xử phạt tùy vào mức độ nghiêm trọng của sự việc. Trước sau gì anh cũng là một bác sĩ gương mẫu, có y đức, đời nào lại làm mấy chuyện trái quy tắc như vậy.
Thấy anh chàng cuống cuồng lên, Cheer đắc ý, một chiêu nhỏ của cô cũng đủ làm đối phương hiện nguyên hình. Còn không mau khai ra, Cheer chống hai tay lên bàn, chồm người về phía trước:
- Vậy làm sao anh biết được số điện thoại của tôi vậy. Anh có thể nói nhỏ cho tôi nghe, tôi thề là không nói cho người thứ 3.
Vốn từ đầu thích Cheer, còn muốn theo đuổi cô ấy, bây giờ cảm thấy, hai người làm bạn có lẽ phù hợp hơn rất nhiều. Vấn để không phải ở anh, mà là Cheer đã thể hiện rõ ràng quan điểm không muốn yêu đương. Suy nghĩ của cô phóng khoáng, không thích ràng buộc vào người khác. Hoàn toàn là một người tôn sùng chủ nghĩa độc thân. Có lẽ vì núi cao quá mà không với tới, cũng không dám với, thôi thì làm bạn cũng quá tốt rồi. Phụ nữ để cưới về làm vợ cuối cùng cũng không cần quá thông minh, không cần quá tài giỏi làm gì. Được rồi. Nói thì nói vậy:
-Là do tôi xin được ở chỗ chị gái của cô đấy .
-Chị gái tôi???
Cheer mở to hai mắt nhìn anh bác sĩ trân trân, ngạc nhiên hết mức, chị gái tôi cho anh? Tôi lấy đâu ra chị gái?
- Phải! Chị ấy viết ra mẫu giấy rồi đưa cho tôi. Hì hì.
- Ý anh nói....chị Ann sao??? Cũng không mất nhiều thời gian để đoán ra người anh ta nói là ai. Họ gặp nhau ở bệnh viện, Cheer gần đây chỉ vào bệnh viện để trông nom một người, vừa được xuất viện cuối tuần vừa rồi. Còn sai chỗ nào được nữa.
Ha! Chị ấy hay lắm, đem số điện thoại của cô đi làm mai làm mối cho người khác. Thích làm ông Tơ bà Nguyệt lắm sao.
- Phải! Thật ra chị ấy bảo tôi không được nói cho cô biết việc chỉ đem số điện thoại cho tôi, vì sợ cô không thích. Bảo tính tình của cô tuy hơi ngang ngược thích bắt người khác làm theo ý mình, lại nói nhiều.....(nhưng....) người ta còn chưa kịp nói hết câu, Cheer đã phản ứng mạnh.
"phụt"
Nghe tới mấy câu này Cheer đang uống nước liền phun ra hết. Mạo nhận làm chị gái của cô, lại còn phê bình..... cô ngang ngược, cô nói nhiều.....trong mắt chị ấy cô là người như vậy sao. Trong khi cô hết lòng chăm sóc như vậy. Tức chết mà!!!!! Biết như vậy mấy hôm trước cô mặc kệ luôn cho rồi.????????Chủ động xin số điện thoại của cô hóa ra là để cho người khác.
Cheer nặn ra một nụ cười, tiếp tục khai thác thông tin xem Ann còn nói xấu mình cái gì nữa không:
- Chị ấy còn nói xấu....à...còn nói gì nữa không? Mà anh nói như thế nào để chỉ cho số điện thoại vậy??
Anh ta cười rồi nói:
- Chị ấy muốn xuất viện sớm......
Hay thật, lại lợi dụng cô mưu lợi cho bản thân. Cheer cảm giác mình bị người ta đem bán lúc nào mà không hay. Còn người này, để có được số điện thoại mà cho bệnh nhân xuất viện sớm nghe có vẻ quá tư lợi