Trong căn phòng của Huyền vương, khói tỏa nghi ngút, Huyền vương ngồi bên bàn trà hướng mắt về phía giường.
Trên giường, có một người con gái đang nằm bất động dưới một lớp chăn mỏng, chỉ chừa một cánh tay thò ra ngoài.
Lúc này, một thầy lang đang bắt mạch cho Ly Thanh qua một tấm khăn mỏng, phía sau có một nữ đồ đệ.
Thầy lang lấy một bát thuốc đưa cho đồ đệ, bảo đồ đệ đút cho vương phi uống.
Chờ sau một thời gian, thuốc bắt đầu ngấm.
Thầy lang lấy một con dao rạch tay Ly Thanh, rồi dùng một bó hương đưa đến gần chỗ bị rạch.
Sau một lúc, xung quanh vết thương bị dao rạch bắt đầu nổi lên các mạch máu, da Ly Thanh dần trắng bệch, gương mặt cô nhăn lại.
Dần dần, các mạch máu nổi lên khắp người của Ly Thanh, các vết thương đã khô trước đó bắt đầu nứt ra và rỉ máu.
Thầy lang vội bảo đồ đệ mang bó hương ra ngoài, rồi y quay về phía Huyền vương nói: "Bẩm vương gia có dấu hiệu của trùng độc."
"Vậy có giải được không?"
"Trùng độc có rất nhiều loại, nếu không cẩn thận có thể ảnh hưởng đến tính mạng...lão phu không làm được."
"Đến cả lão cũng nói vậy..."
Huyền vương vẫy tay cho tất cả đều lui ra.
Căn phòng chỉ còn lại Huyền vương và Ly Thanh.
Huyền vương ngồi trầm tư nhìn Ly Thanh, ánh mắt liên tục biến đổi.
Lúc cứu Ly Thanh ra khỏi Thượng Phủ, Huyền vương cho rằng có thể để cô làm hộ vệ bên mình, lại không ngờ sức khỏe của cô tệ hơn anh ta tưởng.
Lúc nghe thầy lang nói trong người Ly Thanh có độc Thất Tán, Huyền vương cũng không quá kinh ngạc vì lúc ở trong hầm, hắn đã ngửi thấy mùi của độc này.
Sau đó, thầy lang cho hắn biết lục phủ ngũ tạng của Ly Thanh có dấu hiệu không tốt, có thể do trước đó cô đã từng nhiều lần trúng độc nên cơ thể dễ dàng suy yếu.
Cơ thể của cô dù có luyện võ nhiều, gân cốt tốt nhưng cũng không trụ được lâu.
Lúc này, trong người Ly Thanh lại phát hiện có trùng độc, như vậy cho dù trùng độc có giải được hay không cô cũng không sống được lâu.
Một lúc lâu sau, Huyền vương bước đến bên giường, cúi người xuống nhìn Ly Thanh, nói: "Em sẽ phản bội tôi sao?"
Không một âm thanh đáp lại, căn phòng yên tĩnh lạ thường.
Huyền vương thoáng thở dài nói: "Đáng tiếc...."
Sau đó, Huyền vương bước ra khỏi phòng.
Lúc Ly Thanh tỉnh dậy, trong phòng chỉ có một mình.
Cô định ngồi dậy nhưng toàn cơ thể đau đớn đã không thể cử động được.
Ly Thanh đành nằm trên giường, cô nghĩ tới lý do Cung chủ để cô đi theo Huyền vương.
Gần hai năm về trước, cô liên tục điều tra về Thượng Hào.
Cô biết Thượng Hào có Thái tử chống lưng nên cho dù hắn làm ác bá ở Thương Quan cũng không ai dám động đến.
Lần trước, cô và Huyền vương rơi xuống vách núi và bị sát thủ truy sát.
Sau khi tên sát thủ họ gặp lúc ở trong rừng bị giết, cô đã nhìn thấy tấm thẻ bài trên người hắn, nhận ra hắn là người của Thái tử.
Lúc Huyền vương cõng cô trên lưng, cô đã nghĩ rất nhiều về nhân duyên giữa hai người rồi lòng thầm hạ quyết tâm đi theo Huyền vương.
Cô vẫn luôn chờ đợi một ngày Thái tử thất thế, như vậy Thượng Hào sẽ mất đi chỗ dựa, hắn chết chỉ là chuyện sớm muộn.
Đến lúc đó, cô muốn xin Huyền vương để cô được tự tay giết hắn.
Ly Thanh cười, tự nói với chính mình: "Vương gia, Ly Thanh liệu có được ngày đó không?
Ly Thanh cảm thấy nặng đầu, cô nhắm mắt lại, lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Mười bảy ngày sau, Ly Thanh bắt đầu đi lại được trong phòng.
Từ ngày Ly Thanh tỉnh dậy, Huyền vương chưa từng một ngày đến thăm cô.
Ly Thanh thường không cho những người hầu vào phòng, kể cả Đỗ An.
Khi một mình, cô thường tự mình đi loanh quanh trong phòng để giãn gân cốt.
Ly Thanh bước đến bên hộc tủ bàn trang điểm, kéo hộc tủ ra, tay đưa vào trong hộc tủ chạm một chốt khóa bên trong.
Một miếng gỗ cuối hộc tủ lỏng ra để lộ một ngăn nhỏ sâu bên trong.
Ly Thanh đưa tay vào trong, sau đó cầm ra một hộp gỗ.
Hộp gỗ đơn giản, hương trầm phảng phất, Ly Thanh mở hộp, bên trong là một miếng ngọc thạch hình tròn trong suốt, xen lẫn vào đó là màu đỏ như sương như khói.
Những ngày mọi người từng cùng nhau rời xa hang Chiêu Hồn, đi đến Vĩnh Danh, Ly Thanh thỉnh thoảng thấy miếng ngọc thạch của mình toả ánh sáng đỏ.
Ly Thanh không nói cho ai biết, cô nhân lúc một lần cưỡi ngựa song song với Lão Nhị liền hỏi: "Ngọc thạch sẽ phát sáng khi nào vậy?"
Khi đó, Lão Nhị trả lời cô: "Nếu không có luyện thuật gì lên ngọc thạch thì chúng thông thường chỉ phát sáng vì hai lý do.
Một là chủ nhân của ngọc thạch gặp nguy hiểm.
Hai là người có nhân duyên định mệnh của chủ nhân miếng ngọc xuất hiện."
"Làm sao để phân biệt hai trường hợp này?"
"Khi chủ nhân miếng ngọc gặp nguy hiểm, miếng ngọc sẽ phát ra ánh sáng trắng.
Còn khi gặp nhân duyên định mệnh thì sẽ tùy ngọc mà phát ra màu khác nhau.
Có một cách để biết, là lấy máu của chủ nhân nhỏ lên miếng ngọc, màu sẽ phát ra tương tự."
Ly Thanh nhìn miếng ngọc trong tay mình, nét mặt trầm tư.
Từ lúc rời khỏi hang Chiêu Hồn, mỗi lúc cô đến gần Huyền vương, ngọc thạch đều phát ra ánh sáng đỏ nhè nhẹ xung quanh.
Cô từng hỏi Huyền vương về ngọc thạch của ngài, mới biết ngài coi nó như vật kỷ niệm, sớm đã cho vào một hộp gỗ cất đi.
Ly Thanh cảm thấy cách làm này khá hợp lý.
Ngọc thạch trong tay họ nếu chỉ có thể phát động nguy hiểm đến gần thì với giác quan của họ cũng nhạy bén không kém.
Thậm chí nếu hành động trong bóng tối, ngọc thạch đột nhiên phát ra ánh sáng có thể sẽ khiến địch phát hiện.
Ngọc thạch phát ra ánh sáng nhỏ, không đủ để soi đường nhưng lại đủ để bất kỳ kẻ nào trong bóng tối nhận ra có người.
Vì vậy, cô vẫn luôn bọc vải đen quanh miếng ngọc thạch, đến khi trở về thì đem cất nó trong hộc tủ bàn trang điểm.
Từ ngày cô về Huyền vương phủ, cô vẫn luôn suy nghĩ mình sẽ nói với vương gia thế nào.
Nếu cô nói trong phủ có nội gián của Thượng Hào nhưng cô lại không biết là ai, vương gia liệu có tin cô hay không?
Cô ở trong lòng vương gia đến làm một thuộc hạ cũng không đủ tư cách, cô luôn là hộ vệ thất bại trong mắt vương gia.
Chưa kể với bản lĩnh của vương gia, độc trong viên thuốc mà Thượng Hào cho cô uống hẳn đã bị vương gia phát hiện.
Liệu vương gia có lựa chọn tin cô?
Ly