89.
“Tiểu Huy, qua nhà anh ngủ nhé?”
Câu nói dịu dàng phát ra từ một thiếu niên đẹp trai làm bao cô gái say đắm nhưng lại đi dỗ dành một đứa trẻ.
“Không muốn.”
Kể từ khi Lâm Quốc về, Lâm Huy không theo qua nhà Kiều Túc chơi nữa, cũng đồng nghĩa với việc hắn không thể ăn đậu hủ của cậu.
Điều này khiến hắn vô cùng không vui, mấy ngày gần đây Kiều Túc không ngừng dụ dỗ đứa trẻ để cậu có thể qua nhà hắn ngủ nhưng toàn nhận được lời từ chối.
“Tại sao chứ?”
Lâm Huy thật thà nói: “Mỗi đêm trước khi ngủ, bố đều sẽ kể chuyện cho em nghe với lại lâu rồi em không gặp bố em nhớ lắm.”
Hắn lại bắt đầu dụ dỗ: “Ngoan, nay qua nhà anh ngủ, anh kể chuyện em nghe.
Bố em nói định cư ở đây thì sau này bố em không đi nữa, sẽ thấy nhiều mà.”
“A? Vậy cũng được ạ.” Nghe cũng có lý, đầu nhỏ của Lâm Huy không suy nghĩ được nhiều liền gật đầu đồng ý.
90.
Lâm Quốc đứng trước gương phòng tắm, ông lau mặt của mình sau khi đánh răng xong.
Bỗng có một bàn tay luồn qua eo ông ôm trầm lấy ông, Lâm Quốc khựng người lại.
Ông biết đây không phải là người kia, khí tức bên tai trở nên hỗn độn, cơ thể cũng lạnh xuống.
Lâm Quốc quay người lại, gỡ cánh tay của bà Lâm ra.
Không như mọi khi, ông dùng gương mặt lạnh lùng hỏi.
“Tiểu Huy đâu?”
Bà Lâm bị chồng mình xa lánh dường như quen rồi, bà đi đến bồn rửa tay lấy kem đánh răng rồi nói.
“Qua nhà Tiểu Túc ngủ rồi, anh không cần tìm nó.”
Nghe vậy thì ông nhíu mày: “Tại sao thằng bé lại qua nhà y, bộ hai đứa thân thiết lắm à?”
“Bây giờ anh về thì nó ít đi thôi chứ bình thường toàn qua nhà Tiểu Túc ngủ suốt.”
Lâm Quốc nghe vậy thì cảm thấy có gì đó không đúng đồng thời cảm thấy không khí hơi ngột ngạt, ông định bước ra ngoài về phòng.
Bỗng Bà Lâm giữ lấy tay ông thỏ thẻ nói: “Ngủ với