Huyền Nhu lúc này bật khóc, trong lòng là một trận hỗn loạn, những thứ mà một thiếu nữ phải trải qua nó thật tàn khốc, nguy cơ tính mạng rồi thân thể bị chà đạp, Huyền Nhu đã có suy nghĩ tự sát nhưng không, suy nghĩ đó bị áp chế thay vào bằng suy nghĩ phải trả thù tất cả những kẻ đã làm bản thân biến thành như vậy, phải giết sạch hết những kẻ khốn nạn.
Trần Quốc Hưng nhìn bàn tay của Huyền Như run rẩy nắm lấy bàn tay mình, trong lòng thở dài, thiếu nữ như vậy không nên xuất hiện ở ma môn.
“ Trả thù đi rồi chúng ta đi.”
Trần Quốc Hưng đưa cho Huyền Nhu một thanh kiếm linh khí, rồi vung tay ma khí lao đuổi theo ba nam tử khác quẫn lấy người khiến ba người đứng bất động trên mặt đất.
“ Đừng giết ta.”
“ Huyền Nhu ngươi dám giết ta, Ám Thiên Giáo nhất định sẽ giết ngươi.”
Trần Quốc Hưng không để ý tiếp, mấy cái lời nói cũ rích chẳng có chút đổi mới nào cả, ánh mắt lạnh nhạt nhìn những người khác, ánh măt Trần Quốc Hưng quét đến đâu những ánh mắt khác liền lảng tránh không dám đối diện, có ba bốn người ánh mắt cùng Trần Quốc Hưng va chạm, điệu bộ cũng chẳng e ngại, Trần Quốc Hưng nhớ mặt mấy người đó rồi thu lại ma khí của mình, hắn lúc này cũng biết bản thân đạo tâm bị nứt vỡ một đường, ma khí này là từ bên trong mà tràn ra, hắn cũng không biết là dốt cuộc làm sao hắn lại có loại ma khí này từ bao giờ.
“ Aaa...”
Mấy tiếng hét thảm vang lên, thanh kiếm trong tay Huyền Nhu máu đỏ còn theo mũi kiếm nhỏ xuống mặt đất, ba người bị Huyền Nhu một kiếm cắt cổ chết một cách nhẹ nhàng.
“ Đi thôi.”
Trần Quốc Hưng quay người đi, Huyền Nhu liền siêu vẹo đi theo lưng Trần Quốc Hưng, kiếm trong tay cũng không có trả, trở về chỗ mấy người Ngô Hạ, Huyền Nhu đột nhiên quỳ xuống trước mặt Trần Quốc Hưng cắm thanh kiếm xuống đất quỳ một chân xuống, ánh mắt đỏ thẫm nước mắt nhìn Trần Quốc Hưng.
“ Xin chủ nhân thu nhận ta làm một Linh Nô.”
Nam Tư Uyển cùng Ngô Hạ vẻ mặt biến đổi, linh nô sao? Đó là một loại người làm nô lệ của người khác, làm bất cứ thứ gì mà chủ nhân ra lệnh, ngay cả việc ngươi đi chết, linh nô khác với nô lệ bình thường, để trở thành một linh nô linh hồn bản mệnh cũng đều giao ra, chuyện linh nô phản bội không bao giờ sảy ra, bởi một người đã trở thành linh nô là hoàn toàn tự nguyện mà làm không phải bị ép buộc, trong tâm trí chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phản bội.
Trần Quốc Hưng vung chân đá thẳng người Huyền Nhu một cước văng ra xa.
“ Hừ, ngẩng mặt lên mà sống, ngươi sợ hãi cái mẹ gì, làm linh nô làm cái chết tiệt gì, nếu ngươi không muốn tu luyện nữa liền đi vào nơi này làm cái vẹo gì hả? Ý chí tu luyện của ngươi đâu hết rồi, nếu từ đầu đã không muốn tu luyện sao không ở phàm giới làm một người bình thường lấy chồng sinh con ( ta viết thuần việt ở chỗ này nha, viết hán việt nghe không hợp).
Hối hận vì sự tàn khốc của tu chân giới sao? Muốn từ bỏ? nếu vậy thì ngươi không cần đi tiếp, vì ta giúp ngươi trả được thù liền muốn làm linh nô cho ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.”
Những người khác nhìn Trần Quốc Hưng phát hỏa cũng mắt to mắt nhỏ, Huyền Nhu khó khăn đứng dậy, vẻ mặt tái nhợt lẩm bẩm.
“ Tư cách trở thành linh nô mà ta cũng không có sao? Haha...”
Huyền Như cười một cách điên cuồng, nắm chặt kiếm trong tay một đường chém tới Trần Quốc Hưng.
“ Hazzz.”
Trần Quốc Hưng khẽ thở dài, kiếm chém đến đầu hắn liền dừng lại.
“ Tại sao không tránh?”
“ Ngươi không có tư cách khiến ta phải tránh né.”
Huyền Như buông kiếm, ánh mắt nhìn về phía Trần Quốc Hưng rồi cúi đầu nói.
“ Đa tạ, ta sẽ cố gằng một ngày có đủ tư cách đứng trước mặt ngươi một kiếm chém xuống.”
Nói xong Huyền Nhu liền quay đầu rời đi không có tiếp tục tham gia vào Cổ Thần Miếu, Trần Quốc Hưng cũng chẳng quan tâm, vì chuyện giúp người chỉ có thể giúp ở một mức độ, còn chuyện khác không nêm xen vào, rất nhiều năm sau Trần Quốc Hưng nhận ra thanh kiếm linh khí của mình đưa cho Huyền Nhu năm nào ở bên cạnh một bộ xương trắng...
“ Ầm ầm...”
Âm thanh lớn vang vọng làm tất cả mọi người nhìn về phía sau, cánh cổng của Cổ Thần Miếu được mở ra, làm lộ ra đằng sau cánh cửa một đại sảnh to lớn, tất cả mọi người kì quái chuyện cánh cửa mở ra nhưng sau đó tất cả liền đi vào, Trần Quốc Hưng cũng không có vội vàng, hắn đi vào cuối cùng, tiện tay liền bố trí một ít thủ đoạn.
Bên trong đại điện có những bức họa khắc đủ loại công