Nhìn ngắm một lúc Trần Quốc Hưng trong lòng một mảnh chán nản, biết vậy hắn liền cướp đoạt bảo vật của đám người khác rồi, đi đến nơi này nguyên lực khôi phục muốn cướp là chuyện khó khăn, thở nhẹ một cái tế ra phi kiếm chuẩn bị bay đi thì một giọng nói từ phía sau vang lên.
“ Đi theo Tiêu thí chủ quả nhiên tới được địa phương tốt.”
Trần Quốc Hưng nheo mắt nhìn tiểu hòa thượng minh tâm cười nhạt nói.
“ Có tốt hay không còn chưa biết được.”
Rồi quay người bay đi, Minh Tâm nhìn theo đám người Trần Quốc Hưng một lát rồi cùng đám sư huynh đệ tế ra linh khí phi hành cũng bay đi.
Bay tới ngọn núi trung tâm Trần Quốc Hưng cùng Nam Tư Uyển, Ngô Hạ đáp xuống đỉnh núi.
“ Mẹ ơi?”
Trần Quốc Hưng buột miệng nói một câu, phía trước là một cung điện mới đúng, lầu son tỏa ra kim quang sáng rực, hắn còn tưởng mình đang đứng trước thiên đình trong phim Tây Du Kí.
“ Khụ khụ.”
Một tiếng ho vang lên, Mị Linh Nhi cuối cùng cũng tỉnh lại, Nam Tư Uyển liền đỡ lấy Mị Linh Nhi từ trên lưng Ngô Hạ xuống.
“ Ta còn sống sao?”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu |||||
Mị Linh Nhi tỉnh lại mơ màng nói, Trần Quốc Hưng không để ý đến Mị Linh Nhi cho lắm, nữ tử này mưu mô thâm trầm, tính khí cũng chẳng có tốt đẹp gì nên hắn cũng chẳng có ưa.
Được mỗi cái mặt nhìn xinh đẹp một tí nhưng với hắn cũng chẳng thể tăng thêm độ hảo cảm lên nổi.
“ Tiêu thí chủ, đây có lẽ mới thật sự là Cổ Thần Miếu tông môn?”
Trần Quốc Hưng nhìn qua tiểu hòa thượng Minh Tâm lắc đầu nhún vai nói.
“ Cái này ta cũng không có chắc, đi vào lại chui ra một nơi khác thì mệt lắm, sắp hết thời gian một tháng rồi, không kịp ra ngoài thì chết teo ở trong này.”
Mấy lần bị hố rồi Trần Quốc Hưng làm hắn cũng không chắc cái trước mặt này dốt cuộc có phải tông môn chính thống của Cổ Thần Miếu trước kia hay không nữa, nhìn một vòng xung quanh, có những tòa kiến trúc khác ở những ngọn núi lớn khác, Trần Quốc Hưng trong lòng môt trận tự tin với suy nghĩ nơi này là tông môn Cổ Thần Miếu chân chính.
“ Đi vào thử xem, Minh Tâm tiểu hòa thượng ta với ngươi liên kết một chút, nếu có đồ tốt chúng ta đánh cướp rồi chia nhau thế nào?”
Tiểu hòa thượng Minh Tâm chỉ cười lắc đầu chắp tay nói.
“ Xưa nay Thiên Long Tự không có liên thủ với Chính Đạo hay Ma Đạo nhúng tay vào vũng bùn của các ngươi.”
Trần Quốc Hưng cũng chẳng nói thêm, liền đi về phía trước nơi cánh cửa của một tòa lầu các chính mở bung, bên trên có một tấm biển gỗ viết mấy chữ gì đó hắn cũng chẳng hiểu được.
Bước chân vào trong đại điện tất cả cảm giác được một cô uy nghiêm tỏa ra, tất cả không tự chủ được hơi cúi khom người xuống.
“ Mợ nó còn bắt ta cúi người.”
Trần Quốc Hưng lẩm bẩm rồi ngồi dậy, đưa ánh mắt nhìn xung quanh ở giữa đại điện nguy nga chống rỗng, chỉ có một cái ghế tinh xảo trong suốt được đặt ở một vị trí cao, trần nhà có một lỗ hổng ánh nắng xuyên qua chiếu lên chiếc ghế làm tỏa ra ánh sáng phản chiếu đến hoa mắt.
“ Minh Tâm không tranh cái ghế đó với ta chứ?”
Trần Quốc Hưng quay sang nhìn Minh Tâm tiểu hòa thượng khẽ nghiêng nghiêng cái đầu nói.
“ Tiêu thí chủ xin cứ tự nhiên.”
Trần Quốc Hưng cõng theo Tống Như Ngọc vẫn còn đang hôn mê đi tới cạnh cái ghế Thiên Nhãn mở lên, không có gì bất thường liền đưa tay chạm vào cái ghế tinh xảo, không một chút mảy may di chuyển, Trần Quốc Hưng vận lực cũng không thể nhấc nổi cái ghế, hắn cau mày thở một hơi nhẹ, nhanh chóng khắc ấn kí của Thiên Địa Ấn lên thành ghế, hắn không tin cái ghế này có thể không bị nhổ lên.
“ Không lấy nổi, đi chỗ khác xem sao, Minh Tâm tiểu hòa thượng chúng ta chia nhau ra tìm cơ duyên của chính mình, không nên cùng nhau tranh đoạt.”
Minh Tâm chắp tay nói.
“ Tiêu thí chủ ta cũng có ý như vậy.”
Hai bên kiểm tra đại điện thêm một lần không có gì đặc biệt ngoài chiếc ghế tinh xảo trong suốt, Minh Tâm cũng thử nhấc cái ghế nhưng không được cũng chẳng để tâm thêm, sau đó cả hai nhóm người chia nhau mỗi người một hướng mà bay đi.
“ Thu.”
Trần Quốc Hưng ý thức lập tức nhìn vào không gian của Thiên Địa Ấn, thấy cái ghế tinh đã xuất hiện nằm ở một góc hắn liền vui vẻ, cái ghế này không biết là luyện chế bằng cái gì nhưng nếu đã đặt ở nơi đó chắc chắc phẩm chất cũng không tệ, lúc nào đánh nhau không có vũ khí trâu bò cường đại, liền vác cái ghế đó ra đánh nhau, hắn tin cho dù là pháp bảo cũng chẳng ăn nổi cái ghế đó về độ bền chắc.
Bay tới một ngọn núi khác, mấy người nhóm Trần Quốc Hưng hạ xuống, Mị Linh Nhi cũng được Nam Tư Uyển kể sơ qua chuyện diễn ra trong khoảng thời gian Mị Linh Nhi