Bay lòng vòng một hồi trên biển linh nguyên cũng sắp cạn kiệt, Trần Quốc Hưng thu lại Ngân Lang Kiếm rồi lấy ra một chiếc thuyền phao thả xuống biển rồi nhảy lên ngồi xếp bằng tu luyện.
“ Hazz còn có 2 viên.”
Hơn mười viên linh thạch tu luyện cùng đem cho người khác bây giờ cũng hắn cũng chỉ còn hai viên linh thạch hạ phẩm, dùng hết hai viên linh thạch thì lại tu luyện theo kiểu hút bụi rồi.
Lênh đênh trên Thái Bình Dương cũng đã hơn 1 ngày mà hắn lại không thấy địa điểm đánh dấu trên tấm bản đồ làm hắn có chút khó hiểu, chẳng lẽ địa hình đã biến đổi nên hắn đã tìm sai chỗ, nhìn la bàn trên tay một hồi Trần Quốc Hưng để mặc chiếc thuyền hơi bơi về phía Bắc Thái Bình Dương.
Tu luyện một đêm sáng sớm hôm sau hắn cưỡi phi kiếm tiếp tục bay đi, đến trưa ngày hôm sau Trần Quốc Hưng gặp một con thuyền vẻ mặt hiện vẻ cổ quái nói.
“ Ơ cướp biển, lá cờ sao giống băng hải tặc Big Mom trong One Pice thế nhỉ!”
Trần Quốc Hưng bay lại nhảy lên thuyền, khí cảm quét một vòng thấy có hơn 30 đạo khí tức thì gật gù hiện thân trên boong tàu.
“ Hello.”
Tất cả người ở trên boong tàu giật mình khi thấy Trần Quốc Hưng không biết chui từ đâu ra, súng trong tay nhả đạn về hướng Trần Quốc Hưng không lấy một động tác thừa, không một câu nói hỏi han bất cứ điều gì liền nổ súng.
Trần Quốc Hưng bĩu môi mặc kệ đạn bắn lên người chỉ bảo về đôi mắt của mình.
“ What đờ fuck.”
Nghe tiếng súng cùng tiếng chửi bởi tất cả những thành viên khác đều cầm súng chạy lên boong tàu, mặt mũi ai đấy đều khiếp sợ nhìn Trần Quốc Hưng, quần áo bị bắn thủng lỗ chỗ nhưng lại không hề bị thương, đạn bắn lên người thì nảy ra rơi xuống sàn tàu.
“ Tất cả dừng tay.”
Một người trung niên có bộ tác vàng cháy quát lên một tiếng, đám người đang hung hăng nã đạn vào Trần Quốc Hưng liền dừng lại ánh mắt đều hiện vẻ kinh hãi.
Trần Quốc Hưng nhìn kẻ vừa nói bằng đôi mắt đánh giá, một lúc mới nhận ra là một Dị Năng Giả thì hơi bất ngờ, vậy mà hắn lại không cảm nhận được khí tức, quan sát kĩ lưỡng mới bĩu môi thì ra là một tên Dị Năng vừa thức tỉnh không lâu khí tức sức mạnh còn rất yếu ớt.
Khí tức Trúc Cơ Kỳ tản ra hết uy áp, ngoài kẻ vừa nói tất cả những kẻ khác đổ rạp nằm xuống boong tàu rên rỉ, người trung niên thấy vậy liền cúi đầu nói.
“ Xin ngài dừng tay, xin ngài đừng giết họ.”
Trần Quốc Hưng cũng không có ý định giết người, dù sao giữa hai bên cũng không có thù hận chỉ là lúc trước đám kia bóp cò súng hăng qua hắn mới trừng trị một tí.
“ Nể mặt ông tha cho họ!”
Trần Quốc Hưng dùng tiếng anh và nói chuyện với người đàn ông trung niên tóc vàng cháy, hắn đoán đám người này hẳn là người Châu Mĩ.
“ Cảm ơn ngài tha chết.”
Sau một hồi tra khảo Trần Quốc Hưng cũng biết tên người đàn ông tóc vàng cháy là Rice, thủ lĩnh của một đám cướp biển, Trần Quốc Hưng gật gù nói.
“ Có thấy hòn đảo nhỏ nào quanh đây hay không? Đừng có nói tới mấy quần đảo Hawall.”
Rice lắc lắc đầu nói.
“ Quanh phạm vi chúng ta hoạt động không hề có một hòn đảo nào khác, chúng ta chỉ hoạt động ở vùng biển này, thỉnh thoảng cũng bị tàu chiến của Mĩ truy đuổi bất quá chóng ta nhanh chóng chạy được.”
Trần Quốc Hưng cười nhạt, nếu mà Mẽo nó muốn làm thịt cái đám này thì thiếu gì cách, chỉ là đang chơi mấy trò vờn chuột với cái đám cướp biển này mà thôi.
“ Đại Ca, em nhớ tới lần chúng ta thấy một hòn đảo trong cơn mưu bão nhưng sau đó liền biến mất…”
Một người nhỏ con da ngăm đen chợt nói, Trần Quốc Hưng liếc mắt nhìn qua Rice nhếch miệng nói.
“ Lái tàu qua chỗ các ngươi nhìn thấy hòn đảo đó đi.”
Trần Quốc Hưng thầm vui vẻ trong lòng đúng là chó đớp phải mìn, lớ ngớ lại vớ được huy chương, không ngờ tới đám cướp biển này lại nhìn thấy một hòn đảo không có tên trên bản đồ, hắn đoán 8/10 hòn đảo là vị trí mà tấm bản đồ da ghi chép lại.
Rice liền cho thuyền chạy về hướng Tây,