Buổi tối đang ngồi xếp bằng tu luyện chợt Trần Quốc Hưng mở mắt, miệng lẩm bẩm.
" Ừ ba tên Luyện Khí Kỳ tầng tám, một tên Luyện Khí Đỉnh Phong.
"
Khoé miệng hắn nhếch lên một nụ cười, rồi mở cửa đi ra ngoài chờ đợi đám người kia đến, một lúc bốn bóng người xuất hiện, tên thanh niên to lớn lúc chiều bị hắn đánh vừa thấy Trần Quốc Hưng liền chỉ tay.
" Vương huynh là hắn đánh lén ta.
"
Tên to lớn nói với kẻ có khuôn mặt hung ác đi đầu, tên được gọi là Vương huynh nheo mắt khi không hề cảm giác được khí tức của Trần Quốc Hưng, trong lòng đã lộp bộp, còn không đợi Vương Chính Minh lên tiếng thì Trần Quốc Hưng đã nắn nắn xương cổ tay nổ lên những tiếng răng rắc, nói lớn.
" Nửa đêm nửa hôm đến chỗ của ta ở, các ngươi định ăm trộm, ta đánh chết các ngươi.
"
Dứt lời thì thân ảnh đã loé lên, sau đó là một chuỗi âm thanh kêu thảm thiết vang lên cho đến khi im bặt, Trần Quốc Hưng vẫn đứng thẳng người nheo mắt nhìn bốn tên đang nằm dưới đất rên rỉ, mắt nheo lại ở túi trữ vật bên hông của Vũ Chính Minh, dơ tay hấp một cái túi trữ vật liền rơi vào tay, hắn gật gù.
" Đây coi như là phí mà các ngươi trả cho việc dám mò tới nơi này.
"
Vương Chinh Minh vẻ mặt tái mét, ra mặt cho tiểu đệ ai ngờ vừa bị đánh còn bị cướp nữa, Trần Quốc Hưng nhìn bốn người cười toe toét nói.
" Ta nhớ mặt cái ngươi rồi, biến đi chiều mai quay trở lại đây ta có việc cần các ngươi làm, yên tâm ta sẽ không bạc đãi các ngươi, à mà nói thêm ta được tông chủ Vũ Thuần Dương sắp xếp ở nơi này, nên ta nghĩ các ngươi không nên! "
Nói đến đó liền cười ha hả đi vào trong nhà gỗ, bốn tên nằm dưới đất bấy giờ mới ngơ ngác, Vương Chính Minh vẻ mặt tức giận nhìn tên to lớn nói.
" Bình Hạ ngươi hại chết lão tử rồi, mối thù này ta nhớ.
"
Người thiếu niên to lớn vẻ mặt cũng như táo bón, một ngày bị đánh cả hai lần còn đắc tội thêm với Vương Chính Minh, bốn người lững thững bò dậy rồi đi.
Sáng hôm sau Vũ Liên đã xuất hiện ở cửa căn nhà gỗ, đang định gõ cửa thì cánh cửa gỗ đã mở ra Trần Quốc Hưng mỉm cười nói.
" Vào đi.
"
Vũ Liên khẽ gật đầu, Trần Quốc Hưng liền dạy Vũ Liên làm những màu sắc từ nguyên liệu thiên nhiên, chọn vài loại dược liệu có màu sắc rồi rã ra lấy nước, rồi để nước đó ngưng tụ sau đó vẽ lên trên giấy một bức tranh của Vũ Liên đang nở một nụ cười, Vũ Liên vẻ mặt khẽ loé lên rồi sau đó được Trần Quốc Hưng dạy vẽ tiếp tục.
Đến buổi chiều Vũ Liên cũng rời đi, Trần Quốc Hưng nheo mắt nhìn bốn thân ảnh đang ủ rũ đi đến, miệng khẽ nhếch lên.
" Ra sau đi.
"
Trần Quốc Hưng chắp tay sau đít đi vào sâu, sau đó bắt đầu trả hỏi tên của bốn người, tên to lớn tên Bình Hạ, tên vẻ mặt hung ác tên Vương Chính Minh, còn hai người còn lại tên Mã Khiêm, Mục Hán.
" Các ngươi có muốn kiếm linh thạch không?"
Cả bốn người người đều ngơ ngác nhìn nhau, rồi Vương Chính Minh gật đầu.
" Muốn chứ!"
Trần Quốc Hưng cười cười liền túm đầu bốn người lại bắt đầu bàn bạc phân phó kế hoạch, sau đó cả bốn người dùng ánh mắt sùng bái nhìn Trần Quốc Hưng, hắn cười cười.
" Các ngươi bỏ càng nhiều vốn, sau này sẽ càng hưởng nhiều phần trăm từ lợi nhuận.
"
Bốn người liền gật đầu như bổ củi sau đó mỗi tên một ngả chạy đi, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm hắn sẽ làm ra những bộ tiên y thật đẹp, rồi mang bán kiếm linh thạch tu luyện, muốn giàu có thì phải kinh doanh làm giàu, còn việc luyện khí luyện đan phù, mang bán hắn làm gì biết luyện đâu, nên phải dựa vào vài thứ khác mà kiếm ăn.
Sáng hôm sau hắn chạy xuống dưới chân núi, nơi này có một toà thành cực lớn gọi là Vô Ưu Thành, dân số cũng phải lên tới hơn mười triệu người, đi vào trong thành Trần Quốc Hưng dạo một vòng rồi dừng lại ở hai cửa tiệm bán vải, phân vân không biết chọn tiệm nào đành liếc mắt thấy một bên cửa tiệm đông người hơn thì hiệu ứng đông người dĩ nhiên ảnh hưởng hắn cũng phải đi vào chỗ đông người.
Đi vào bên trong lượn lờ một vòng thấy vải gấm chỉ có mấy màu đơn giản, xanh đỏ vàng trắng cũng gật gù, rồi thấy một vài nhân viên đang nói chuyện, hắn xoa xoa cằm lượn lờ từ lúc mà chẳng có ma nào đến bắt chuyện, thì nhìn lại quần áo của mình thì khẽ thở dài, nhìn hắn ăn mặc tơi