Trần Quốc Hưng tạm gác lại mấy suy nghĩ vớ vẩn đi vào gian phòng tu luyện nhảy lên giường, bấy giờ mới lấy ba quyển sách bên trong túi trữ vật ra kiểm tra.
“ Cửu Đầu Thiên Hợp Công, Cửu Đầu Quyền Ảnh, Bách Bộ Quyết.
”
Lật lật ba quyển công pháp nguyên cứu một lát Trần Quốc Hưng liền ném hai quyển Cửu Đầu Thiên Hợp Công, với Cửu Đầu Quyền Ảnh qua một bên, bởi hai thứ này với hắn chính là rác rưởi, thứ hữu dụng là Bách Bộ Quyết mà thôi, đây là một cuốn công pháp tu luyện về bộ pháp di chuyển, không tính là cao siêu nhưng cũng vẫn có tinh hoa của riêng mình, hắn bây giờ tốc độ không được tính là nhanh, công pháp tu luyện về thân pháp bên trong truyền thừa cũng không có, vừa nghĩ tới đó Trần Quốc Hưng mới vỗ đầu.
“ Phong ấn truyền thừa, tí nữa thì quên mất chuyện đột phá thì sẽ mở ra một phần tri thức truyền thừa lưu lại.
”
Ý thức liền tiến vào trong tử phủ thần cung, ở một góc có một đám bong bóng trắng im lặng lơ lửng ở một góc, so với trước đây đã có mấy chục đạo bong bong vỡ ra, những quyển sách tinh thần, hay ngọc giản tinh thần! đủ thể loại, ý thức của hắn liền bay qua đó chọn bừa một quyển dở ra đọc.
“ Là một môn thương pháp, không cần.
”
Ý thức của Trần Quốc Hưng vứt quyển sách tinh thần qua một bên rồi tiếp tục đọc những thứ khác, hắn tìm một hồi cuối cùng cũng phát hiện ra thứ bản thân cần lúc này, chính là một bộ thân pháp.
“ Lôi Phong Thiểm Bộ.
”
Bộ công pháp này như thiên y vô phùng với hắn vậy, công pháp này khá đặc thù nó chia làm hai bộ nhỏ một Lôi Thân Pháp, một Phong Thân Pháp cần phải có biến dị một trong hai thuộc tính mới có thể tu luyện, đây cũng là công pháp kén chọn người tu luyện bất quá hắn lại thừa cả tố chất tu luyện, hắn sở hữu cả ba loại linh căn biến dị.
“ Tu luyện mày đi.
”
Trần Quốc Hưng hài lòng gật đầu bắt đầu tìm hiểu kĩ càng Lôi Phong Thiểm Bộ, cách vận chuyển linh nguyên, rồi lôi điện phong khí nhằm gia tăng tốc độ!
Sáng hôm sau Trần Quốc Hưng đã ở ngay trước động phủ của mình, hắn bắt đầu vận chuyển Lôi Phong Thiểm Bộ, chân khẽ động thân thể lóe lên một cái ánh sáng xanh lam kéo thành một vệt sáng dài, chỉ chớp mắt một cái hắn đã chạy được mấy cây số, dừng lại ở một con suối nhỏ Trần Quốc Hưng vội vàng nhảy cả người xuống nước, trên mặt là khuôn mặt bất đắc dĩ hắn thò tay xuống bên dưới cởi hai đôi giày đã rách nát ra, tốc độ nhanh cũng cần trang bị một đôi giày có thể chịu đựng mới được, ở cảnh giới Kim Đan trở xuống chủ yếu là đánh nhau dưới mặt đất, còn cảnh giới Nguyên Anh trở lên mới đánh nhau trên không trung nhiều.
Lôi Phong Thiểm Bộ với tốc độ nhanh hắn sẽ áp đảo đối thủ một phần, không thèm đeo giày mới hắn liền dùng chân đất tiếp tục luyện tập thân pháp, nhiều khi chạy nhanh quá đến mức đâm xầm cày xới tung cả một mảnh rừng, rồi từ từ cũng thành quen hắn lạng lách đánh vóng trong rừng không đụng trúng lấy một cây cỏ, hắn xem tất cả những thứ cản trở mình là mục tiêu tránh né, càng ngày càng thành thục nắm giữ được tốc độ cùng sự điều chỉnh thân thể.
“ Tốc độ của tên này nhanh thật.
”
Một người thiếu niên mặc một bộ hắc y đứng trên phi kiếm nheo mắt nhìn Trần Quốc Hưng đang chạy nhảy phía xa.
“ Vèo.
”
“ Rình mò lâu như vậy không biết sư huynh tính làm gì ta?”
Trần Quốc Hưng chắp tay sau đít không biết đã từ lúc nào đứng ở ngay sau lưng người thiếu niên, mở miệng nói chuyện.
Người thiếu niên giật nảy mình vội lùi ra quay lại nhìn Trần Quốc Hưng đang đứng trên đỉnh một ngọn cây ngay sau lưng mình trong lòng khiếp sợ về tốc độ của đối phương.
“ Ta tên Hà Trung Sơn ở động phủ bên kia, ngươi mới đến sao?”
Trần Quốc Hưng khẽ gật đầu.
“ Ta tên Tiêu Hạo, có lẽ ta tu luyện làm phiền đến sư huynh thanh tu, thứ lỗi cho ta mời huynh đến động phủ của ta uống chén trà nhạt.
”
Động phủ ở nội môn được bố trí cách nhau không phải quá xa, ở nơi này là cuối cùng của nội môn rồi xem như cái động phủ của Trần Quốc Hưng là cái rách nhất trong các động phủ, càng gần chủ phong nội môn động phủ càng là cao cấp hơn những người ở đây mới chính là những kẻ máu mặt ở nội môn, còn Trần Quốc Hưng