Trần Quốc Hưng cười cười đưa ra túi trữ vật cho Hà Trung Sơn, đối phương dốt cuộc cũng lộ ra mục đích, hắn cũng không thèm vào một nhúm tài nguyên của tông môn mà cho đối phương luôn.
“ Ta giúp sư huynh lúc khó khăn, vậy khi ta gặp khó khăn Hà sư huynh nhất định phải giúp ta.
”
“ Tiêu sư đệ yên tâm, ta sẽ giúp đỡ sư đệ hết lòng.
”
Hà Trung Sơn nhận lấy túi trữ vật cười híp cả mắt, không ngờ đối phương lại biết điều như vậy, trong lòng Hà Trung Sơn nhận định Tiêu Hạo này có thể bắt nạt được, hai người trò chuyện một lúc rồi Hà Trung Sơn cũng rời đi, Trần Quốc Hưng nhìn theo khóe miệng nhếch lên.
Sau đó hắn đi ra khỏi động phủ hướng tới Cửu Đầu Thành, tìm một góc thuận lợi tự bày bán những túi bột trắng đằng sau lưng có hai câu đối được treo cao.
“ Ma túy ma túy, không thử hơi phí.
”
“ Dục tiên dục tử, dục nhân tâm.
”
Có rất nhiều người tò mò dừng lại ở sạp hàng thô sơ cua Trần Quốc Hưng, một người cầm một túi lên quan sát một hồi mới hỏi.
“ Đây là thứ gì?”
“ Ma túy.
”
Trần Quốc Hưng cười trả lời, người nọ lại tiếp tục.
“ Thứ bột trắng này có tác dụng gì?”
Trần Quốc Hưng không nói mà chỉ đến câu đối, người nọ liền trâm ngâm một lúc.
“ Thứ này có thể khiến ta dục tiên dục tử, phiêu phiêu bất định?”
“ Ngươi có thể thử?”
Trần Quốc Hưng nói cho đối phương cách sử dụng đơn giản nhất, đổ ma túy lên giấy bạc rồi châm lửa đưa lên mũi hít, người nọ liền làm theo cách mà hắn nói, chỉ một lúc sau người nọ nghiêng ngả, hai mắt lờ đờ khuôn mặt đần đần, những người tò mò đứng xem nghe từ nãy đến giờ thấy bộ dạng của người nọ họ liền biết đây là phê thuốc mà Trần Quốc Hưng nói, nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ hưởng thụ sung sướng có rất nhiều người muốn thử, Ma Đạo tu sĩ lấy dục vọng làm chủ, chỉ cần họ thích làm gì thì làm, kể cả có đồ sát cả một tòa thành phàm nhân để luyện chế linh khí tu sĩ Ma Đạo cũng chẳng hề nhẹ tay hay suy nghĩ, rất nhiều người liền thử, một lúc sau có thêm vài người nghiêng ngả, thậm chí có kẻ đã ngã ra đất mà hưởng thụ.
“ Ta mua hết chỗ dược liệu ma túy này của ngươi?”
Người kia tỉnh lại khỏi cơn phê ánh mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt, cái cảm giác bay bổng đó khiến con người ta nhớ mãi tới chúng, Trần Quốc Hưng lắc đầu nói.
“ Ngươi có tiền hay không?”
“ Bao nhiêu?”
“ Một túi mười viên trung phẩm linh thạch.
”
Nghe tới giá cả người nọ biến sắc, sau một hồi suy nghĩ cuối cùng vẫn cắn răng lấy hai túi nhỏ ma túy, rồi sau đó nhanh chóng rời đi, những người khác thấy có kẻ đã mua cũng có vài người nhanh chóng mua hết chỗ ma túy mà hắn bày bán.
“ Hết rồi, lần sau ta bán các ngươi nhớ tới ủng hộ.
”
Trần Quốc Hưng trên đường trở về chỗ ở đột nhiên lương tâm thiện lương của hắn lại trỗi dậy, hắn bán ma túy hình như là có chút xấu xa thì phải, hại biết bao nhiêu gia đình tan nhà nát cửa, hại tiên đồ rộng mở của vô số người, trong lòng hắn liền hình thành nên hai luồng tư tưởng tranh đấu, cuối cùng hắn quyết định không bán thứ độc phẩm đó nữa chỉ thỉnh thoảng lấy ra đầu độc vài kẻ chơi chơi.
“ Cuối cùng ta vẫn là quá thiện lương, hazzz.
”
Trần Quốc Hưng thở dài rồi trở về động phủ, treo lên tấm bảng hiệu bế tử quan rồi đóng cửa động phủ,ngồi trên cái ghế dài tay lắc một cốc rượu, ánh đèn nháy lấp lãnh liên tục, tiếng nhạc từ bốn cái loa phát ra một bài hát mà các dân chơi quay đầu đã từng nghe “ lời xin lỗi của một dân chơi.
”
Thời gian này ở bên ngoài có mấy kẻ liền vui vẻ.
“ Tâm cảnh của ta vậy mà đột phá rồi! haha! ma túy quả là dược liệu thần kì.
”
!
Trần Quốc Hưng ngồi như khổ hạnh sư trên giường, hắn quyết định tĩnh tu một thời gian tay vung ra mấy đống linh thạch to lù lù như một ngọn núi nhỏ ra bốn góc tường của gian phòng tu luyện, sau đó lại lấy ra miếng đá Luyện Tâm Thạch ngồi lên bắt đầu vận chuyển Vô Thượng Thiên Địa Quyết tu luyện, từng làn sương mù từ từ tảo ra rồi bao phủ cả không gian của gian phòng tu luyện.
Một tháng thời gian đi qua, ở bên ngoài chuyện dược liệu bột ma túy có thể giúp tu sĩ đột phá tâm cảnh đã